Chương 4
Để có thể trang trải nốt số chi phí sinh hoạt và học phí căn bản, tôi chỉ còn cách nhân lúc rảnh rỗi ra ngoài thêm.
Sau đó, tôi quen Trần qua việc ở quán bar.
Bề ngoài thì Trần là người ăn, thực chất lại buôn lậu, vận chuyển n//ội tạ//ng.
Anh ta thấy tôi trẻ trung, khỏe mạnh, thường xuyên dụ dỗ tôi bán n//ội tạ//ng.
"Tiểu Giang à, em thật là không thông minh tý nào, một quả thận khỏe mạnh có thể bán bốn mươi vạn, sẽ lấy mười vạn tiền công, còn lại cứ dùng nốt vào việc học của em."
"Em còn vất vả phải đi thêm ở đây để gì chứ? Huống hồ, lấy đi một quả thận cũng chẳng ch//ết người , em vẫn có thể sống khỏe re."
"Ba mươi vạn, đủ để đóng học phí bốn năm đại học cho em rồi còn gì."
" nghe em là sinh viên trường y, việc học hành đối với em chắc quan trọng lắm phải không?"
Trong kiếp trước, tôi đã nhất quyết từ chối.
Nhưng giờ thì, tôi đã nghĩ thông rồi.
Thế , thứ mà tôi muốn bán không chỉ là n//ội tạ//ng của Từ Quân thôi đâu.
Từ Quân cũng chỉ mới ba mươi tuổi, đang ở độ tuổi sung sức nhất.
Những thứ n//ội tạ//ng thế này, hẳn là khỏe mạnh vô cùng.
Tôi liếm liếm khóe miệng.
"Anh Trần, em không định chỉ bán một quả thận của hắn đâu."
"Mà em định bán hết toàn bộ số n//ội tạ//ng trên cơ thể hắn."
"Anh có thấy sợ không? Không cần phải sợ, hắn ta chỉ là một tên côn đồ ở làng quê thôi, chẳng có gia thế gì cả."
"Anh sợ mẹ hắn báo cảnh sát sao? Anh Trần, chuyện này em cũng đã tính trước rồi. Bạn ở bên kia Miến Điện, bên đó không cần người dọn dẹp sao?"
"Tất cả n//ội tạ//ng của hắn cộng cả giác mạc có giá tới vài trăm vạn đấy. Anh Trần, nỡ lòng nào thả một mẻ cá lớn như sao?"
Đầu dây bên kia điện thoại, Trần hiển nhiên là bị tôi thuyết phục rồi.
Miệng tôi cong cong, ánh mắt trở nên trầm lắng.
"Nhưng mà Trần, em không có ý định bán hắn ngay bây giờ đâu. Đợi qua một thời gian nữa, em sẽ đích thân đưa hắn đến cho ."
"Em chỉ có một cầu, phải để em đích thân thực hiện ca phẫu thuật này."
Sau khi cúp điện thoại, đôi mắt đen láy của tôi chằm chằm vào chiếc điện thoại.
Dĩ nhiên là tôi sẽ không để Từ Quân ch//ết nhanh như .
Nếu không thì sao mẹ quý của tôi có thể trải nghiệm cuộc sống mà tôi từng phải sống chứ?
Chương 5
Tôi bắt xe tới bệnh viện.
Trong bệnh viện, Từ Quân đang đeo bám lấy mẹ tôi.
"Hà Thúy, em hãy về với đi!"
"Anh đã nhận ra cảm của em dành cho , em đừng ngại ngùng che giấu nữa..."
"Tuổi tác của em lớn chút cũng không sao, miễn là sau khi về nhà, em sinh cho một đứa con trai, đảm bảo sẽ không bạc đãi em đâu."
Mẹ tôi mở to mắt, vẻ mặt kinh hãi, như thể thấy ma .
"Từ Quân, cậu đang cái gì , tôi đã hơn bốn mươi rồi, sao có thể ở bên cậu chứ?"
"Tôi định khuyên Yến Yến đi cùng cậu, tôi thấy thương cậu vì chẳng lấy vợ..."
"Chẳng qua chỉ kém mười tuổi thôi, đã không ngại thì em còn lo lắng gì nữa chứ?" Từ Quân có vẻ mất kiên nhẫn rồi.
"Nói nữa thì bụng của Khương Yến cũng không thể sinh con nữa rồi, còn đưa ta về gì chứ?"
"Vâng, mẹ ơi, mẹ và Tư Quân tâm đầu ý hợp, với tư cách là con , con sẽ chúc phúc cho hai người."
Tôi bước vào phòng bệnh, tủm tỉm .
Mẹ tôi nghe thấy lời tôi thì suýt thì ngất xỉu.
Bà run rẩy chỉ vào tôi, mắng: " Khương Yến, con bậy cái gì !"
"Mẹ, trước đây không phải mẹ từng cuộc sống ở nông thôn tốt hơn ở thành phố sao? Mẹ còn nếu là mẹ, mẹ nhất định sẽ theo Từ Quân về."
"Mẹ còn khuyên con rằng là phụ nữ phải tốt bụng một chút, thương cho những người đàn ông không lấy vợ."
"Anh Từ Quân không có người nối dõi tông đường, thật đáng thương quá."
"Con không thể sinh con nữa rồi, lẽ nào mẹ nỡ Từ Quân không có hậu thế mà mặc kệ hay sao?"
Những lời bà từng với tôi trước đây, tôi đều trả lại bà nguyên vẹn.
Sắc mặt mẹ tôi càng trở nên tái mét.
"Mẹ có thế, là mẹ muốn con theo họ về mà!"
Trong mắt tôi lấp lánh những giọt lệ: "Mẹ ơi, nếu không phải con đã không thể sinh nở, thì con dĩ nhiên sẽ theo Từ Quân về rồi."
"Mẹ yên tâm, sau khi mẹ đi theo Từ Quân, con vẫn sẽ sống tốt thôi."
Mẹ tôi mấp máy môi, sắc mặt trắng bệch vô cùng, còn muốn cãi lại gì đó.
Nhưng Từ Quân đã ngang ngược bế bà lên.
Bất chấp sự giãy giụa của mẹ tôi, Từ Quân ngang ngược đưa bà ra khỏi bệnh viện.
Tôi đi theo suốt, Từ Quân bế bà lên xe.
Mẹ tôi đi lại bất tiện, vừa khóc vừa hét.
" Khương Yến! Cứu mẹ với, đây là lừa đảo, ai lại muốn đến vùng núi hẻo lánh đó để sinh con chứ!"
"Ở đó nghèo túng lụn bại, mẹ không đi!"
Trước khi xe khởi , mẹ tôi liều mạng đập vào cửa xe, vừa khóc vừa gào với tôi đang đứng bên ngoài: "Mẹ ơi, hóa ra mẹ cũng biết đây là lừa đảo à."
"Hóa ra mẹ cũng không muốn đến nơi đó."
Nhân lúc mẹ tôi đang ngây người ra, chiếc xe nhanh chóng chạy mất.
Tôi lạnh lùng chiếc xe chạy xa dần.
Mẹ à.
Cuối cùng thì mẹ cũng phải trải nghiệm cuộc sống mà con đã phải sống rồi.
Bạn thấy sao?