Trái Ác Quỷ – Chương 2

Chương 2

Từ Quân thấy tôi bằng lòng tha thứ cho ta, mừng như điên.

Nhưng rồi ta thấy hành của tôi, mới khó hiểu hỏi: "Yến Yến, sao ? Bụng khó chịu à?"

Tôi cố nặn ra một giọt nước mắt, nghẹn ngào : "Em đi khám rồi, bác sĩ do em sẩy thai nhiều lần, nên không sinh con nữa..."

"Quân, em không thể sinh con cho nữa rồi..."

Sắc mặt Từ Quân lập tức biến đổi, vô cùng khó coi.

Tôi biết ta bắt phụ nữ về là để có người nối dõi tông đường.

Ở làng của ta, người ta coi trọng con trai hơn cả mạng sống của mình.

Nhà nào mà không sinh con trai, chắc chắn sẽ bị mọi người nhạo.

Trước tôi, Từ Quân đã từng bắt cóc nhiều trẻ.

Nhưng những đó đều không chịu đựng nổi, nên đã t/ự t//ử.

Chỉ có tôi là cố gắng sống sót.

"Cô lừa tôi đấy à?" Từ Quân tỏ vẻ nghi ngờ.

Anh ta không dễ dàng tin lời tôi .

Tôi lấy tờ báo cáo giả đã chuẩn bị sẵn đưa cho Từ Quân xem.

Tôi lau nước mắt, cẩn thận : "Sau khi bị mẹ em , em cũng đã thông suốt..."

"Mặc dù có đánh em, dù sao cũng có nghĩa vợ chồng, em cũng muốn cùng sống tốt."

"Đợi đến khi mẹ em khỏi bệnh, em sẽ về với ."

"Nếu như không để bụng chuyện em không sinh con nữa..."

Từ Quân nắm chặt tờ giấy báo cáo, sắc mặt càng thêm khó coi.

"Mày không sinh con nữa, thì tao giữ mày lại để gì? Nuôi một con gà mái không biết đẻ trứng ư?"

"Bị đá vài cái đã không sinh nữa, sao mày vô dụng thế!"

Từ Quân xối xả mắng nhiếc tôi.

Tôi im lặng lắng nghe ta mắng.

Từ Quân mắng mệt rồi, mới liếc tôi một cái đầy u ám.

"Tao cần người có thể sinh con trai, chứ không cần thứ đồ bỏ đi vô dụng như mày!"

"Mày còn muốn cùng tao về nữa à? Nằm mơ đi! Tao còn không muốn tốn tiền nuôi mày đâu..."

"Có đầy những đứa đàn bà có thể sinh con!"

Thấy Từ Quân định bỏ đi, tôi vội túm lấy tay ta.

"Quân, em không sinh con mẹ em có thể sinh mà!"

Từ Quân ngoảnh đầu lại, rõ ràng đã tâm.

"Mẹ em sinh em sớm lắm, chưa đến bốn mươi tuổi đâu, ngày thường bà ấy dưỡng da cực kỳ tốt."

Tôi vội vàng .

"Anh xem mẹ em thích thế nào, thậm chí còn tuyệt thực, ép em tha thứ cho , như là bà ấy đã coi trọng ngay từ cái đầu tiên rồi đấy."

"Chỉ vì em là con bà nên bà mới chẳng hé nửa lời nào."

"Mà mẹ em chăm chỉ hơn em gấp nhiều, yên tâm, bà ấy sẽ hầu hạ và mẹ thật tốt."

"Mẹ em và chính là xứng đôi vừa lứa, còn hơn là lại đi dụ dỗ một khác về phải không..."

Tôi như thế cũng thuyết phục Từ Quân.

Anh ta chân tay thì phát triển đầu óc thì vô cùng nát bét.

Tô tùy tiện vài câu, thế mà Từ Quân lại tin hết.

Hắn ta toét miệng, vô cùng đắc chí mà thốt lên: 

"Tao đã bảo mà, thảo nào mẹ mày tao liền không bình thường?"

"Xem ra bản lĩnh của lão tử này không phải tầm thường, mẹ con mày đều nhào vô thích tao như thế này."

"Tuy mẹ mày có hơi lớn tuổi cũng coi như đẹp, quan trọng nhất là bà ta còn có thể sinh con ."

"Cái mông bà ta, là biết ngay đẻ toàn con trai thôi."

Từ Quân càng càng hả dạ, đích thân hắn quyết định sẽ đến bệnh viện đưa mẹ tôi đi ngay.

"Nhưng bà ấy vẫn chưa khỏi mà..." Tôi khẽ .

Từ Quân trừng mắt tôi: "Chỉ là bị gãy xương thôi mà? Ở quê tao, phụ nữ chẳng nuông chiều như thế đâu, gãy xương vẫn phải nấu ăn việc như thường!"

"Mà bà ta sắp trở thành vợ tao rồi, tao sao có thể chấp nhận một bà vợ phải nằm trong bệnh viện chỉ tốn kém tiền chứ!"

Lúc này, đầu óc hắn chỉ nghĩ đến mẹ tôi, chả thèm để ý đến tôi nữa, gọi hẳn một chiếc xe và trực ở bệnh viện.

Tôi theo bóng lưng của Từ Quân, nụ trên môi cứ thế càng ngày càng méo mó.

Tất nhiên là tôi sẽ không bỏ qua Từ Quân và mẹ hắn.

Chỉ là, chơi phải chơi từ từ mới thú vị.

Hai người hành hạ tôi khốn khổ nhất thì phải ch//ết theo cách thê thảm nhất.

Tôi gọi một cuộc điện thoại.

"Anh Trần ạ, còn nhớ em không? Em là Khương Yến đây."

"Em đã nghĩ thông rồi, em đồng ý bán n//ội tạ//ng."

"Thôi mà không phải em bán, mà là người khác cơ."

"Số tiền kiếm , tám em hai, em chỉ có một cầu duy nhất. Em tự tay giải phẫu ca này."

"Đúng rồi, em nghe cũng quen với người Miến Điện nhỉ?"

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...