Trái Ác Quỷ – Chương 10

Chương 10

Từ Quân đi theo tôi rời khỏi làng.

Dọc đường, hắn ta lộ vẻ phấn khích tột độ.

" Nếu tao kiếm ra tiền, tao phải kiếm vài đứa đàn bà, nhốt trong nhà để sinh con cho tao!"

Hắn ta mặt mày hớn hở, hoàn toàn không nhận ra mình sắp phải đối mặt với một địa ngục kinh khủng tới mức nào.

" Anh Quân, khi gi//ết lợn hay chó, có dùng thuốc mê không?" Tôi nhỏ nhẹ hỏi.

" Dùng thuốc mê cái gì? Giết mấy con vật đó là phải gi//ết thật đau đớn, rồi moi hết n//ội tạ//ng ra."

Anh Từ Quân liếc tôi với vẻ khinh bỉ.

Nụ trên môi tôi càng lúc càng tươi.

Ngay sau đó, tên vệ sĩ đi trước đột nhiên bịt chặt mũi và miệng Từ Quân.

Từ Quân mở lớn mắt, còn chưa kịp phản ứng đã mềm nhũn ngã gục.

" Anh đúng đấy, gi//ết vật không cần dùng thuốc mê."

" Và phải moi n//ội tạn/g ra từ từ."

Chương 11

Khi Từ Quân tỉnh lại, hắn đã bị trói chặt cả hai chân, nằm trần truồng trên bàn mổ.

" Anh tỉnh rồi à?"

Tôi mặc áo blouse phẫu thuật, đeo khẩu trang.

"Khương Yến! Cô định gì tôi!"

Anh Từ Quân gào lên trong phẫn nộ.

Hắn ta điên cuồng vùng vẫy.

Cả cái giường kêu cót két.

Nhưng sợi dây trói hắn rất chắc.

Dù Từ Quân vùng vẫy đến nát cả da tay chân không tài nào thoát ra .

" Anh Quân, đây chính là công việc lương cao tôi giới thiệu cho đấy."

" Mỗi bộ phận trên cơ thể có giá tới vài chục vạn, còn gì kiếm tiền nhanh hơn thế nữa?"

" Đợi ch//ết, tôi sẽ đốt cho thật nhiều vàng mã."

Tôi nở nụ cực kỳ dịu dàng.

" Cô dám đối xử với tôi như , tôi sẽ gi//ết ch//ết !"

Anh Từ Quân tức giận gào lên.

"Suỵt… Anh càng vùng vẫy thì càng đau thôi…"

Thấy tôi cầm một con dao mổ, Từ Quân mới biết sợ.

Hắn ta bắt đầu cầu xin tôi tha mạng.

Xin tôi hãy buông tha cho hắn.

Hắn còn rằng sau này sẽ nhất định hối cải, không bắt cóc con nữa.

Thế hồi đó, chẳng phải tôi cũng đã cầu xin hắn sao?

Nhưng rồi hắn vẫn đánh ch//ết tôi.

Bẻ gãy tay chân tôi rồi c//hặt đầu tôi bằng dao phay.

" Xuống địa ngục mà chuộc tội đi."

Tôi mặt lạnh như tiền, giơ con dao đâ//m vào bụng Từ Quân.

Má/u bắn tung tóe.

Từ Quân đau đến mức kêu thảm thiết.

Tôi lấy quả thận trái của hắn.

Lúc này, hắn đã đau đớn đến mức ngất đi.

" Anh Cường, đừng lo, chúng ta từ từ thôi."

Tôi hắt một chậu nước lạnh để đánh thức hắn.

Trong suốt một giờ đồng hồ sau đó, tiếng kêu của Từ Cường không ngừng.

Mãi đến khi, tôi moi hết toàn bộ n//ội tạ//ng trong bụng hắn.

Thậm chí còn moi cả giác mạc mắt.

Tôi đóng hộp những bộ phận này lại, rồi giao cho Trần.

Anh Trần tôi đầy khen ngợi:" Tiểu Giang, nên cân nhắc hợp tác lâu dài đi".

Tôi lắc đầu từ chối lời mời của Trần.

Anh Trần có vẻ hơi tiếc, vỗ vai tôi rồi : "Bán xong thì sẽ chuyển tiền cho em, học hành lo học cho tốt."

Trước khi đi, ta lại quay sang với tôi: "Đúng rồi, mẹ của Từ Quân đã cho người đưa bà ấy sang tận bên Miến Điện rồi, nghe ở bên này con trai kiếm nhiều tiền lắm, nên bà cụ chẳng chút nghi ngờ liền sang đó."

"Nhưng bà cụ này là người cứng rắn lắm, nghe mới sang đến nơi còn không nghe lời, bị đánh một trận thì ngoan hẳn ra."

"Em yên tâm, bên đó khổ lắm, già như thế thì còn phải chịu đựng thêm."
 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...