Trách Tôi Không Biết [...] – Chương 7

14

Sau này tôi nghe , có rất nhiều trẻ theo đuổi Thẩm Minh Châu, đều bị ta cự tuyệt.

Anh ta suy sụp tuyệt vọng một thời gian dài, bắt đầu liều mạng tăng ca.

Còn Tưởng Viện, sau khi ra chuyện gièm pha thì rời khỏi thành phố, trước khi đi còn khoe khoang với đồng nghiệp, ta giới thiệu công việc ở nước ngoài, so với những đồng nghiệp cũ cực như cờ hó thì lương công việc mới cao hơn nhiều.

Có người có lòng tốt cảm thấy không đúng, nhắc nhở ta cẩn thận coi chừng bị  mang ra nước ngoài bán.

Cô ta ngược lại còn đùng đùng nổi giận đem người nhắc nhở mình mắng một trận.

Đến sau này, ta ra nước ngoài cùng bè và không ai nhận tin tức gì nữa.

Khi “ ăn cả, ngã về không” công chiếu trên toàn quốc, mọi người muộn màng nhận ra rằng có lẽ ta đã thực sự bị người ta bán ra nước ngoài.

……

Tôi không nghĩ tới, một ngày của ba năm sau, tôi và ta lại gặp nhau.

So với quá khứ, ta trông gầy và cũng già đi rất nhiều.

Tôi ngạc nhiên với thay đổi của ta, ta lại chua xót mà với tôi: “Chi Chi, bị ung thư, bác sĩ nhiều nhất cũng chỉ kéo nữa năm.”

“Anh thực sự từng có ý tưởng cùng Tưởng Viện ở bên nhau, từ đầu tới cuối, đều chưa từng chạm vào ta.”

Thấy tôi không chuyện, ta tự giễu mà tiếp tục: “Bệnh ung thư…… Anh không dối, trước kia em chăm sóc quá cẩn thận, cơm bên ngoài ăn không vô, tự thì quá khó ăn, kể cả cơm mẹ nấu cũng không hợp khẩu vị.”

“Cuối cùng chỉ có thể ăn cơm hộp lúc đi , ăn uống qua loa, về đến nhà muốn nấu cơm, cũng không muốn ăn cơm hộp, cho nên uống chút rượu lót dạ.”

“Lúc mới phát hiện viêm gan do uống rượu, không xem trọng, bác sĩ cho thuốc, lúc nhớ ra thì uống, quên rồi cũng cho qua.”

Cho đến nửa năm trước, lại nhập viện lần nữa, bác sĩ với bị ung thư gan thời kì cuối.”

Tôi lẳng lặng mà nghe ta kể chuyện, không biết vì cái gì, nghe thấy đáp án này, luôn có loại cảm giác vui sướng, hả dạ.

Từ góc độ của tôi, tôi cảm thấy kết quả này khiến tôi cảm thấy rất tốt.

Nhưng tôi cũng không biết giờ phút này nên gì với ta.

“Thực xin lỗi, Chi Chi.”

Anh ta một lần nữa khom lưng xin lỗi tôi: “Anh tới lần này, chỉ là muốn hỏi em, em có thể tha thứ cho không?”

Thì ra là nguyên nhân này.

Tôi cụp mắt, vuốt mái tóc bị gió thổi bay rồi gượng : “Đều đã qua, còn nhắc lại để gì?”

Trong mắt hiện lên vẻ thất vọng và ngạc nhiên. Sau đó muốn gì nữa tôi chợt vẫy tay với một người đàn ông lạ ở cách đó không xa.

Hơn nữa lớn tiếng gọi: “Anh , em ở đây!”

Tiếp theo lại với ta: “Ngại quá, xin lỗi không tiếp .”

Sau đó, dùng câu chuyện bịa đặt mà rời đi.

Lúc đi tôi chỉ cảm thấy buồn , ta bị viêm gan hay ung thư gan cũng , đều do chính ta ra.

Những gì người đàn ông ích kỷ này hôm nay chỉ là để khiến tôi cảm thấy có lỗi, hoặc cầu xin tôi tha thứ, để ta dù có chế.c đi cũng thanh thản.

Chỉ tiếc, tôi từ sớm đã hiểu rõ tâm lý ta, những kết quả này đều do ta xứng đáng, muốn tôi áy náy, cũng mơ mộng nhận sự tha thứ của tôi.

Thẩm Minh Châu, người đàn ông ích kỷ lại bạc như , chỉ xứng mang theo tiếc nuối và hối hận xuống mồ.

-HẾT-

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...