4
Tối hôm nay, đến 12 giờ đêm ta mới trở về.
Lúc đẩy cửa vào, tôi nghe thấy trên người ta hương nước hoa không phải của tôi.
Nhìn đến tôi còn ngồi trên sô pha, ta rõ ràng sửng sốt: “Còn chưa ngủ?”
Tiếp theo cởi ra tây trang, xoay người vào phòng tắm.
Tôi lúc này mới gọi ta: “Thẩm Minh Châu, chúng ta ly hôn đi.”
Anh ta dừng một chút, sau đó cau mày hỏi: “Còn không có điên đủ?
“Già đầu rồi, còn học mấy trẻ ra vẻ sao?”
Tôi từ ngăn kéo lấy ra đơn ly hôn đã ký tên đặt lên bàn trà.”
“Tôi đã ký tên. Chúng ta không có con, cũng bớt ràng buộc, những thứ đang có đều là tài sản sau hôn nhân, tôi muốn một nửa không quá đáng đi?”
Anh ta tức giận bật , bước đến trước mặt tôi, giọng điệu vẫn không kiên nhẫn và lạnh băng như cũ.”
“Hạ Thanh Chi, tốt nhất giải thích rõ ràng.”
Tiếp theo ta giống như nhớ ra cái gì, tràn đầy châm chọc hỏi: “Không phải là bởi vì Tưởng Viện đi?”
Tôi bình tĩnh mà mở miệng: “Đúng .”
Anh ta lạnh: “Chỉ vì việc này? Hạ Thanh Chi, con mẹ nó có bệnh phải không?”
Tôi không phủ nhận, vẫn bình tĩnh mà .
.
“Đúng, tôi có bệnh, bệnh mắt, không biết người.”
Anh ta lại lần nữa mở miệng: “Tôi đều , ấy là một trẻ, lại ở một mình, trong nhà gặp trộm bên người cũng không có người thân bè, sợ hãi đến không biết sao, tôi thân là đàn ……”
Tôi đột nhiên hướng ta gào lên: “Tôi chưa thân là đàn quan tâm ta có vấn đề, có nghĩ tới là đàn ông có vợ không?
“Cho dù trong nhà gặp trộm, ta nên báo cảnh sát, mà không phải gọi điện thoại cho . Chẳng lẽ đổi nghề cảnh sát?”
“Anh đối với ta vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn, còn xách túi cho ta, tri kỷ mà đưa ta trở về. Còn tôi thì sao? đã cho tôi chút ôn nhu hay kiên nhẫn sao? Có giúp tôi xách đồ một lần sao?”
“Thẩm Minh Châu, tôi mệt mỏi, van buông tha tôi, tôi cũng buông tha .”
Vừa mới dứt lời, tôi đã khống chế không chính mình, nước mắt không khống chế mà rơi xuống.
Xem đi, ra dường như đều là chút râu ria “Việc nhỏ”.
Nhưng đó là những nỗi thất vọng tích lũy ngày này qua ngày khác.
---
5
Anh ta tôi, trên mặt là biểu bất đắc dĩ và không thể lý.
Giống như từ đầu đến cuối đều là do tôi so đo, tôi vô cớ rối.
Cũng đúng, ta trước nay đều cho rằng như .
“Còn không phải là ly hôn sao? Tôi ký.”
Anh ta bước nhanh đến, cầm lấy đơn ly hôn, cắn răng : “Hạ Thanh Chi, tốt nhất đừng hối hận.”
Tôi chỉ mong cuộc hôn nhân này nhanh kết thúc, thúc giục hắn: “Yên tâm, tuyệt đối sẽ không hối hận, mau ký đi.”
“Đêm nay tôi ngủ phòng ngủ phụ, sáng mai, chúng ta đi Cục Dân Chính xử lý thủ tục.”
Tối đó Thẩm Minh Châu rốt cuộc có ký tên hay không tôi không biết, dù sao sáng mai tôi cũng sẽ bắt ta phải kỳ.
Sau khi chúng tôi kết hôn, tôi trở thành một bà nội trợ và chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ta, ta bắt đầu toàn tâm toàn ý việc.
Hiện tại tôi là người háo hức bắt đầu cuộc sống mới, còn ta thì không.
Vào phòng ngủ phụ, tôi liền khóa trái cửa.
Chỉ chốc lát sau bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Thẩm Minh Châu như là mới nhận ra, bắt đầu vặn tay nắm cửa.
“Hạ Thanh Chi, mở cửa.”
“Có nghe không, tôi kêu mở cửa!”
Thấy tôi không đáp lại, ta bắt đầu vặn tay nắm cửa một cách thô bạo và cuối cùng là đá vào cửa.
Phá đi đi, dù sao về sau tôi sẽ không bảo mẫu nữa, không cần thu thập mớ hỗn độn do ta ra.
Có lẽ là thật sự cảm giác tôi đã quyết tâm, ta không sủa nữa, tiếp theo bên ngoài vang lên tiếng đồ vật bị đập vỡ.
Nói thật, đã từng cho rằng sẽ khắc cốt minh tâm, đề nghị ly hôn sẽ tôi ruột gan đứt từng khúc, lại không nghĩ rằng lúc thật sự cầu ly hôn, có chỉ là giải thoát.
Tôi rốt cuộc rõ ràng, ly hôn không phải buông tha ta, mà là buông tha ta chính mình.
Sáng hôm sau, tôi mở cửa bước ra, Thẩm Minh Châu không biết khi nào thì tỉnh lại, đang ngồi ở trên sô pha hút thuốc.
Khói thuốc lượn lờ, biểu đang suy sút của ta càng thêm tồi tệ.
Giây phút này phảng phất thấy người thiếu niên với ánh mắt u buồn thuở nào.
Chỉ tiếc, tôi không còn là nhỏ trong mắt chỉ có ta nữa.
Không chút biểu mà lướt qua đống hỗn độn trên mặt đấtt, cùng với bàn tràn toàn là đầu thuốc lá, nhắc nhở một câu: “Tôi đi rửa mặt, thu dọn một chút, đem theo những thứ cần thiết, xuất phát vừa vặn giờ mở cửa của Cục Dân Chính.”
Anh ta mở miệng muốn gì đó, cuối cùng vẫn không thốt ra lời nào.
Nhìn ra tối qua ta ngủ cũng không ngon, mái tóc rối bù, đôi mắt thâm quầng.
Mà tôi tối hôm qua ngủ ngon cực kỳ.
Rửa mặt xong, ta còn ngồi trên sô pha không , tôi ôm cánh tay, học theo miệng lưỡi ta hay với tôi: “Đã mấy giờ còn cọ tới cọ lui, hôm nay không cần đi sao?”
Anh ta liếc tôi một cái đứng dậy rửa mặt.
Buồn chính là, ta thắt cà vạt cũng không xong, cuối cùng sốt ruột kéo xuống, trực tiếp ra cửa.
Đứng ở cửa Cục Dân Chính, Thẩm Minh Châu hỏi tôi lần cuối: “Hạ Thanh Chi, em xác định sẽ không hối hận?”
Tôi bước vào cửa, để lại cho ta một cái bóng lưng: “Ai hối hận là chó.”
---
Bạn thấy sao?