Trắc Nghiệm Tình Yêu – Chương 6.5

【Ngoại truyện 】

1.

Tôi thấy ấy.

Bao lâu không gặp, tôi vẫn dễ dàng nhận ra ấy giữa đám đông.

Bởi vì trong mắt tôi, ấy thật rạng rỡ.

Ngày ấy chuyển nhà, đã với tôi, đợi tôi lớn sẽ quay lại tìm tôi.

Bạn cùng phòng ngạc nhiên: “Không phải chứ, cậu tin thật à?”

“Cậu đọc tiểu thuyết xem có ai câu đó xong quay lại không, người ta sớm quên cậu rồi.”

Cậu ấy bảo tôi bị lừa.

Nhưng tôi không tin.

Nghe ấy đậu đại học ở thành phố tôi, tôi còn tưởng ấy đến tìm mình.

Tôi ôm một bó hoa, đến trường ấy.

Lúc đó, ấy đang tham gia hoạt câu lạc bộ, mọi người ngồi trên bãi cỏ chơi trò chơi, đến lượt ấy chọn thật.

Câu hỏi là, trong những người ở đây, ai là người khác phải phù hợp nhất với hình mẫu lý tưởng của mình.

Gương mặt ấy ửng đỏ, trực tiếp lướt qua tôi, chỉ vào chàng trai bên cạnh.

Tay tôi buông thõng, lúc này mới nhận ra, ấy đã quên tôi thật rồi, lời hứa năm xưa chỉ có mình tôi nhớ.

Tôi vứt bó hoa vào thùng rác, tự mình lên kế hoạch.

Tôi từ bỏ giấy báo nhập học Đại học B, đăng ký vào Đại học A.

Giáo viên không hiểu, hỏi tôi còn điều gì băn khoăn.

“Bởi vì ngành luật của Đại học A cũng rất tốt.”

Giáo viên gật đầu, mỉm : “Em luôn có chính kiến riêng, sau này muốn luật sư à?”

Tôi khẽ gật đầu.

Tôi muốn luật sư, không phải vì thích, mà vì tôi nhớ sở thích của ấy.

Tôi thi đỗ Đại học A như mong muốn.

Tiền bối tôi gặp trên diễn đàn tiếp đón tôi rất nhiệt .

Tôi biết ta là trai của thân ấy, thấy thân ấy cũng đến, tôi còn tưởng sẽ gặp ấy, ấy lại không đến.

Bạn thân ấy cũng ngây thơ, giống hệt ấy.

Mới uống vài ly, ấy đã phấn khích kể đủ thứ chuyện trên đời, đôi khi nhắc đến ấy.

Tiền bối ái ngại tôi, tôi nhấp một ngụm trà, thản nhiên: “Em thấy khá thú vị.”

Qua lời thân ấy, tôi biết hiện tại ấy đang tham gia câu lạc bộ mỹ thuật, mấy hôm nữa câu lạc bộ tuyển thành viên, tôi nhất định phải đến.

Ngồi chờ ở tiệm in mấy ngày, cuối cùng cũng gặp ấy vào một ngày mưa.

Tim tôi đập như trống dồn,  lúc nghe ấy gọi mình, tôi đã cố hết sức để tay tôi không run lên.

Nghe ấy hỏi tên mình, tôi im lặng ấy hồi lâu mới tìm lại giọng của mình: “Khoa luật, Hứa Từ.”

2.

Cô ấy theo dõi tôi.

Ngốc nghếch, đáng khiến trái tim người khác tan chảy.

Nếu ấy muốn gần gũi, tôi chẳng ngại chiều lòng.

Thế nên từng bước chân, từng khoảnh khắc, tôi đều ghi lại trên dòng thời gian, chỉ mình ấy thấy .

Cô ấy phải lòng tôi, cũng chẳng nằm ngoài dự tính.

Tôi bỏ công tìm hiểu sở thích của ấy, nghiền ngẫm từng thước phim ấy thích, tham khảo gu ăn mặc của những gã trai ấy từng say mê.

Tất cả đều theo ý ấy, nếu ấy không lòng, e là cơ hội mong manh như gió thoảng.

Thế dù biết rõ ấy say mình, tôi cũng không thể vội vàng đáp trả.

Tôi biết người ấy từng thương, chỉ hẹn hò ba ngày đã đường ai nấy đi.

Tôi vừa mừng thầm vừa lo sợ, sợ mình chỉ là cơn say nắng thoáng qua của ấy.

 3.

Ánh mắt ấy thật sự nóng bỏng như thiêu đốt.

Có thể ấy nghĩ mình che giấu rất tài .

Nhưng ấy đâu hay, mỗi khi tôi ngoái lại, ấy đều bối rối, ánh mắt chẳng biết giấu đi đâu.

Tôi khẽ , quyết định không trêu chọc ấy nữa, chăm nghe giảng.

Điện thoại trên bàn bỗng rung lên, ấy nhắn tin đến.

“Quần lót của cậu màu gì?”

Phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ điện thoại ấy gặp trục trặc.

Tôi quay đầu lại , ấy thẳng lưng, tôi mỉm .

Cô ấy thật xinh đẹp, đôi mắt cong cong, bên má phải có lúm đồng tiền duyên dáng, khiến người ta chỉ muốn chọc ghẹo.

Nụ ấy khiến tôi ngây ngốc, đến khi hoàn hồn thì phát hiện mình đã gửi ảnh đi rồi.

Tôi siết chặt điện thoại, chờ đợi hồi âm, trên màn hình hiện lên dòng chữ đối phương đang soạn tin nhắn, sau đó, tôi thấy ấy , ấy gửi nhầm người.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...