13.
Từ đó Hứa Từ càng bám dính tôi hơn.
Trong lòng tôi cũng đã sớm xem cậu ấy như chồng con từ bé của mình, sớm muộn cũng có một ngày rước cậu ấy về nhà, thế nên đảm nhận luôn nhiệm vụ bảo vệ bảo tiêu.
Cho đến một ngày tôi tốt nghiệp tiểu học, bố tôi bị điều công tác đến một thành phố khác, cậu nhóc túm chặt vạt áo tôi khóc lóc, không cho tôi đi.
Tôi dỗ dành : “Không sao đâu mà.”
“Đợi khi em lớn, chị sẽ đến tìm em, nên em phải ngoan ngoãn đợi chị có biết không.”
Ban đầu bọn tôi vẫn giữ liên lạc với nhau, về sau việc học ngày càng bận rộn, tôi cũng dần quên mất cậu ấy.
Lần gần đây nhất tôi nhớ đến cậu ấy là khi, nghe tin tôi vào đại học A mẹ tôi có gọi hỏi thăm, mẹ có một cậu em trai chơi với tôi hồi bé cũng học ở đây, nếu có duyên chắc là sẽ gặp .
Nhưng lúc đó tôi chỉ quan tâm đến Thì Ngạn, không để ý chút chuyện nhỏ này.
Tôi nghĩ thế nào cũng không thể ngờ, người đó lại là Hứa Từ…
Chủ yếu là bây giờ cậu ấy thay đổi quá nhiều, mặt nào cũng khác.
“Trước kia bọn mình còn nhỏ mà, mấy lời đó không tính.”
“Ừm” Hứa Từ đáp: “ mà em lại tưởng thật.”
Lời cậu ấy như muối xát vào lòng tôi.
“Đừng giận mà.” Tôi níu tay áo cậu ấy: “Hứa Từ, những gì tôi lúc trước đừng ghi lòng nhé, không phải tôi không thích cậu.”
Hứa Từ cúi đầu , hàng mi dài in bóng xuống gò má, ánh chăm khiến tim tôi bỗng chốc loạn nhịp.
Bàn tay tôi men theo tay áo, luồn vào tay cậu ấy, ngón trỏ vô thức móc lấy ngón út Hứa Từ.
Cậu ấy khựng lại, rồi nắm lấy tay tôi.
Tôi thích Hứa Từ, muốn tiến triển từ từ. Vấp ngã từ mối trước, lần này tôi muốn quan sát thêm, sợ mình quá vội vàng sẽ khiến đối phương e ngại.
Giờ biết cậu ấy cũng có cảm với mình, tôi chẳng cần che giấu thêm nữa.
Tôi nắm tay cậu ấy, thủ thỉ: “Cậu không thấy lạ à? Lúc nào cũng vô gặp chị? Ngay cả tám giờ sáng cũng đụng mặt?”
Đôi môi cậu ấy khẽ mấp máy: “Chẳng phải chị chị thích luật sao?”
“Chị thích cậu, không phải luật!”
“Lúc nào nghe giảng tôi cũng ngủ gật.”
Hứa Từ giãn mày giãn mặt, tâm trạng có vẻ tốt hơn. Nghĩ bụng mọi chuyện đã đâu vào đấy, tôi ngước lên cậu ấy: “Bạn học Hứa Từ, em có muốn trai chị không?”
Hứa Từ mỉm , ánh mắt dịu dàng. Ngay lúc tôi tưởng chừng cậu ấy sẽ đồng ý, thì cậu ấy lại .
“Chúng ta giải quyết chuyện sáng nay trước đã.”
“Là chị đó…tin nhắn ép buộc.”
14.
“Tin nhắn chị gửi em, à không…gửi nhầm cho em.”
Hứa Từ nhấn mạnh mấy chữ cuối.
“Dù là tin nhắn nhầm, em vẫn có quyền hỏi chị.”
Tôi nhăn mặt: “Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Chị….Chị không có ý ép buộc cậu, cũng không có ý quấy rối ai!”
“Người tôi định nhắn tin sáng nay là thân, hai người họ dùng ảnh đại diện giống nhau! Em xem đi!”
“Hơn nữa, tin nhắn đó của chị cũng không có ý như em nghĩ…”
“Đó là bài trắc nghiệm tính cách mới trên mạng, chị chỉ muốn trêu chọc một chút thôi.”
“Thôi, lần sau chị sẽ không kiểu này nữa, thứ nhất chẳng ai hiểu ý chị, thứ hai lại bị xem là kẻ thần kinh.”
Hứa Từ vào màn hình điện thoại, mặt mày từ trắng bệch chuyển sang đỏ ửng, đôi môi mấp máy không thành lời: “Chị vẫn lưu ảnh em gửi à?”
“Chị là…”
Tôi giật mình, nhận ra mình đã trượt tay từ khung chat sang album ảnh, mà tấm ảnh mới nhất chính là ảnh Hứa Từ gửi sáng nay.
“Cái này cũng là hiểu lầm, lỡ tay thôi.”
Ánh mắt Hứa Từ lộ rõ vẻ nghi ngờ.
“Dù hồi bé có lỡ tụt quần em, cũng không phải cố ý.”
“Em không thể tôi bằng con mắt trẻ con , giờ chị đã trưởng thành rồi!”
“Chị đã hoàn lương rồi, thật đấy!”
“Nhưng mà.” Hứa Từ nhếch môi: “Lúc nãy chị đã ôm ta.”
Cậu ấy đang đến chuyện Thì Ngạn ôm tôi lúc nãy….hóa ra vòng vo nãy giờ là để chuyện này.
“Bởi vì chị nghĩ nếu tha cho ta dễ dàng như thế thì quá hời cho ta.”
Tôi chỉ vào camera giám sát trên cột đèn đường gần đó.
“Chẳng phải sáng nay giáo sư đã , nếu bị quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c thì phải có bằng chứng rõ ràng, để sau này tố cáo dễ dàng hơn.”
Chính vì thế lúc bị tên đáng ghét kia ôm, tôi mới nhịn, không đẩy ta ra.
“Hứa Từ, em xem cái này có dùng không?”
Hứa Từ im lặng hồi lâu: “Tình tiết quá nhẹ, cùng lắm chỉ bị cảnh cáo thôi.”
“Hả? Vậy chẳng phải chị chịu đựng uổng công à?”
“Vẫn còn muốn ta bị giam vài hôm nữa sao?”
Bất chợt nhớ ra mấy email Thì Ngạn từng gửi cho mình, tôi vào thùng rác khôi phục lại rồi đưa cho Hứa Từ xem: “Vậy thêm mấy thứ này thì sao, đủ chưa?”
Nhìn thấy những hình ảnh khó coi kia, Hứa Từ càng nhíu mày hơn.
“Đủ rồi.”
Cậu ấy sao chép tất cả lại, sau đó gọi điện cho ai đó tôi không rõ.
“Chuyện này để em lo.”
Tôi mỉm dịu dàng cậu ấy: “Đúng là người chị thích có khác.”
Hứa Từ khựng lại, tai đỏ bừng: “Ừm” một tiếng rất khẽ.
Tim tôi ngứa ngáy, chui vào khủy tay cậu ấy, cọ cọ vào lồng n.g.ự.c rắn chắc.
“Trước hết đừng quan tâm chuyện khác, , câu trả lời của em là gì?”
Cậu ấy khựng người, im lặng một lúc, cuối cùng vòng tay ôm chặt lấy tôi.
“Câu trả lời của em chưa bao giờ thay đổi.”
“Vậy giờ chúng ta là người rồi nhé?”
Cậu ấy tựa vào vai tôi “Ừ” một tiếng.
Tôi vui vẻ chọc chọc vào n.g.ự.c cậu ấy: “Vậy em có chuyện muốn bàn với đây.”
“Chẳng là, em cần luyện tập vẽ đường cong cơ thể người, có thể mẫu cho em không?”
“Chỉ có mình em thôi, không có ai khác đâu.”
Hứa Từ im lặng một lúc, trúng tim đen của tôi: “Vậy có mặc quần áo không?”
Tôi: “Có thể mặc đồ lót, hihi.”
Cậu ấy khẽ thở dài: “Em chắc chắn mình đối với không phải là thấy sắc nổi lòng tham đó chứ, đàn chị?”
Tôi véo eo cậu ấy một cái, có lẽ vải quá dày, chẳng ăn thua gì.
“Em coi là gì chứ.” Hứa Từ vùi đầu vào hõm cổ tôi, mái tóc cọ vào khiến tôi ngứa ngáy: “không mặc gì…cũng .”
Bạn thấy sao?