Nghe ta mà tôi nổi hết da gà, chiếc camera giám sát ở chiếc đèn đường cách đó không xa, trong lòng tôi nghĩ như có lẽ cũng đủ rồi?
Đang chuẩn bị tịch thu công cụ án của ta, tôi nghe Thì Ngạn, á ui một tiếng.
Anh ta bay vèo ra xa tôi tư một tấm giẻ rách.
Tôi tay của mình, còn chưa kịp suy nghĩ gì.
Hứa Từ ngược sáng đi đến trước mặt tôi, cậu ấy nhíu mày, giọng điệu như có chút oán trách: “Chị không đến.”
Đây là một hiểu lầm lớn đấy!
“Đang trên đường,” tôi lời ít ý nhiều, chỉ Thì Ngạn trên mặt đất, “Bị ta chặn đường.”
Thì Ngạn từ trên đất bò dậy, tức giận chỉ vào Hứa Từ mắng: “Này cậu là ai thế hả?!”
Hứa Từ bình thản ta, không tiếng nào kéo tôi ra sau lưng bảo vệ.
Tôi hạnh phúc c.h.ế.t mất, cậu ấy man quá đi.
Cái của Thì Ngạn lướt qua Hứa Từ từ đầu đến chân, dừng lại trước mặt cậu, kỳ lạ thay cơn giận trên mặt ta nhanh chóng tan biến, không còn tăm hơi, không hiểu lại buông lời ngớ ngẩn gì.
“Tri Lý, dù có mê , em cũng không cần giận dỗi mà đi tìm người thay thế thế này chứ?”
Tôi: “???”
“Nhưng cũng chẳng trách em đâu, giờ đã quay lại rồi, kẻ thay thế này cũng hết giá trị rồi, em chỉ cần ngoan ngoãn trở về bên , tuyệt đối không so đo mấy chuyện này.”
Người này năng lung tung cái gì ?
Anh ta bị ảo tưởng à?
Những lời điên rồ này tôi cũng lười phản ứng, bởi vì ai cũng thấy, dung mạo của Hứa Từ như thế, sao có thể là kẻ thay thế cho Thì Ngạn?
Chỉ duy nhất có một người hình như tin là thật.
Cánh tay Hứa Từ khẽ run, bờ vai như sụp xuống, đôi môi mấp máy, tôi không có ý định phản bác, cậu ấy định quay đầu bỏ đi.
Tôi vội vàng giữ lấy tay Hứa Từ: “Hứa Từ, cậu không tin mấy lời ta bậy đó chứ?”
“Anh ta cũng không tự soi gương xem lại mình, ta có điểm nào sánh bằng cậu chứ?”
“Có thể ra những lời như , nếu không phải mắt có vấn đề, thì chắc chắn là đầu óc có vấn đề.”
“Nhưng mà tôi lại muốn ta gỡ bỏ lớp mặt nạ giả tạo và tức giận của mình để lộ ra bộ mặt bất tài và thảm hơn thôi.”
Từng câu tôi ra, sắc mặt của Hứa Từ càng thêm rạng rỡ, trái ngược với đó, chính là sắc mặt ngày càng u ám của Thì Ngạn.
Giọng ta run rẩy, chỉ vào người tôi : “Rõ ràng em từng là gu của em!”
Tôi che mặt, bị phản đòn rồi, cú này chí mạng thật.
Đúng là ta thật, tôi từng thế.
Đôi mắt đen láy của Hứa Từ càng thêm sâu thẳm, cậu ấy mím chặt môi, Thì Ngạn còn cố chỉ vào Hứa Từ : “Hơn nữa cậu ta cũng na ná tôi nữa không phải sao?”
“Gương mặt? Vóc dáng? Giọng ? Ngoài việc trẻ hơn tôi thì chẳng khác gì!”
Tôi : “Tôi xin phép hỏi, nếu mắt không tốt thì đi khám đi có không?”
“Gương mặt, vóc dáng, giọng , có cái nào hơn người ta không? Hơn nữa, quan trọng nhất chính là…”
Ánh mắt tôi không chút khách khí xuống phía dưới, sau đó lộ ra vẻ khinh bỉ: “Anh so với cậu ấy bé hơn nhiều lắm.”
“Ngoài cái tuổi tác ra thì chẳng có gì cạnh tranh với người ta đâu, đàn à.”
Sắc mặt Thì Ngạn tái nhợt, tôi từng nghe một trong sáu cũ của ta qua _ Thì Ngạn không .
Đây cũng là điểm nhức nhối nhất của ta.
Anh ta Hứa Từ, sau đó ánh mắt lại di chuyển xuống quần cậu ấy.
Cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, ta tức giận chửi rủa bỏ đi như một tên hề diễn trò.
Cuối cùng cũng đuổi tên điên này đi, tôi thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy cổ tay Hứa Từ.
“Đàn chị…”
Hứa Từ đứng im tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng, khóe môi hơi nhếch lên, rõ ràng là cậu ấy đang , giọng lại lạnh như băng.
Cậu ấy tôi, : “Chị đã thấy rõ con người ta rồi chứ?”
12.
“Người hôm nay chị định nhắn tin…”
“Không phải là ta chứ?”
“Không phải!” Tôi lập tức phủ nhận.
“Tôi đã chặn ta tám đời rồi, sao có thể nhắn tin cho ta ?!”
“Cũng không phải tôi chủ muốn xem đâu!”
Khi đó Thì Ngạn vừa ra nước ngoài, thường xuyên tìm mọi cách liên lạc với tôi, có lần không hiểu sao ta lại tìm email cũ không dùng đến của tôi, thấy tin nhắn gửi vào đó không bị chặn nên cứ thế điên cuồng gửi vào, ban đầu cũng chỉ là mấy câu chữ ghê tởm mà thôi, về sau dần chuyển thành những hình ảnh không thể chấp nhận .
Anh ta chụp nửa thân dưới gửi cho tôi, hỏi tôi có phải của ta to lắm không.
Chỉ có trời mới biết lúc thấy những hình ảnh bẩn thỉu đó trong lòng tôi có bóng ma tâm lý lớn đến mức nào.
Trong mắt Hứa Từ hiện lên vẻ u ám khó mà phát hiện, khóe miệng cậu ấy hơi nhếch lên: “Đàn chị, chị như là không đâu.”
Cậu ấy từng bước tiến lại gần tôi: “Sao chị lúc nào cũng thế, một mặt thì đến gần em, một mặt lại lựa chọn những người khác.”
“Tôi không có mà.”
Hứa Từ cứ như tôi là loại phụ nữ xấu xa chuyên đi giỡn cảm người khác ý.
“Dù sao trước đây chị cũng như .”
Hứa Từ buồn bã, giọng như đang kìm nén cơn giận, giống như cậu ấy thực sự từng bị tôi ruồng bỏ rồi .
Tôi thấy hơi đau đầu, đưa tay lên đếm thử, tôi với cậu ấy mới quen nhau có ba tháng, không thù không oán, lại tỏ vẻ đau lòng như bị tôi vứt bỏ thế này.
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi, cậu ấy càng thêm mất mát, không biết cậu ấy lấy ở đâu ra một chiếc vòng tay nhỏ, màu sắc và kiểu dáng chính là loại mà trẻ con thích, nó xỏ bằng một sợi dây đỏ, có vẻ rất xưa cũ.
“Rõ ràng chị đã , sẽ chịu trách nhiệm với em.”
“Chị thật sự không nhớ rõ em là ai nữa rồi sao? Chị Tri Tri.”
Nghe cách gọi thân quen mà đã lâu chưa nghe, một đoạn ký ức đã phủ bụi dần hiện lên trong tâm trí tôi.
Lúc tôi còn bé, nhà bên cạnh có một cậu con trai nhỏ hơn tôi một tuổi.
Tính cách cậu bé trầm lặng, không thích chuyện với tôi, không chịu nổi sự nhiệt như lửa của tôi, từ đó ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau tôi gọi: “Chị Tri Tri, chị Tri Tri.”
Giọng của cậu bé còn ngọng nghịu, vẻ ngoài lại rất đáng , đôi mắt to tròn đen láy như hai hòn bi ve, tóc xoăn nhẹ, giống hệt một con búp bê.
Thế nên, tôi vẫn luôn nghĩ cậu ấy là con .
Sau đó chúng tôi cùng đi học mẫu giáo, tôi tự cho mình là chị lớn nên phải có trách nhiệm bảo vệ cậu ấy.
Có một lần, trường tổ chức đi dã ngoại.
Thấy sắc mặt cậu ấy bỗng nhiên đỏ bừng, bộ dạng ngập ngừng, tôi ân cần hỏi cậu ấy bị sao, Hứa Từ nhỏ giọng : “Chị Tri Tri, em…em muốn đi vệ sinh.”
Vậy nên tôi không nhiều lời, trực tiếp kéo cậu ấy vào nhà vệ sinh nữ.
Cậu ấy cứ luôn miệng không muốn vào, vẫn không thể chống lại sức mạnh của tôi.
Tôi một mạch kéo cậu ấy vào phòng vệ sinh, Hứa Từ vội vàng muốn chạy ra ngoài: “Chị Tri Tri, em không đi vệ sinh ở đây .”
“Cái này thì có gì to tát đâu, để chị giúp em!”
Tôi tưởng cậu ấy còn nhỏ, không biết tự cởi quần, vô cùng nhiệt giúp cậu ấy cởi quần.
“Ồ?”
Sao hình dáng của thứ này lại khác với tôi thế nhỉ?
Cậu ấy vội vàng kéo quần lên, trong giọng cũng dần mang theo tiếng nức nở: “Chị Tri Tri, em là con trai, chị là con , sao chị có thể tụt quần em.”
Cậu ấy òa khóc nức nở.
Giáo viên không tìm thấy bọn tôi, cuối cùng cũng men theo tiếng khóc đi vào nhà vệ sinh nữ.
Sau khi lôi chúng tôi về, giáo viên đã khéo léo trao đổi rõ ràng mọi chuyện với mẹ tôi, để mẹ giải thích cho tôi một chút kiến thức về sự khác biệt giữa nam và nữ.
Mẹ kiên nhẫn giải thích cho tôi rất nhiều, tôi nghe nửa hiểu nửa không, vẫn biết bản thân đã sai.
Vẻ mặt tôi vô cùng nghiêm túc đi xin lỗi cậu bé hàng xóm, tôi : “Tiểu Hứa, thành thật xin lỗi em, chị mất trong sạch của em rồi, em sau này không lấy vợ .”
“Chị nhất định chịu trách nhiệm với em đến cùng.”
Dì hàng xóm không nhịn bật thành tiếng, mẹ tôi ôm trán khóe miệng giật giật: “Mẹ có dạy con như thế bao giờ.”
Ngay lúc không ai để ý, Hứa Từ len lén nhận lấy vòng tay của tôi, đáp một tiếng “Dạ.”
Bạn thấy sao?