Trắc Nghiệm Tình Yêu – Chương 4

Chương 4

09.

Ngày đón tân sinh viên năm nhất vào trường năm ấy, thân tôi đi l.à.m t.ì.n.h nguyện viên.

Nó bảo khoa luật năm nay có một cậu em đẹp trai ngời ngời, hỏi tôi có muốn đến chiêm ngưỡng một chút không.

Nói tôi không lòng thì là giả, thời tiết oi bức bên ngoài, tôi lại chần chừ không biết có nên đi hay không, cuối cùng nhắn tin từ chối với thân.

Sau khi về phòng, nó thở dài thườn thượt, bảo tôi không đi là tự đánh mất cơ hội vàng của đời mình.

Tôi nào có tin.

Cho đến khi câu lạc bộ tuyển thành viên mới, tôi ra ngoài dán một loạt poster quảng cáo.

Trời bất ngờ đổ mưa, đứng trú mưa dưới mái hiên gần đó chỉ có một nam sinh đang cầm ô.

Poster không thể để dính nước, tôi đành phải nhờ cậu ấy giúp đỡ: “Bạn học này, ngại quá, cậu có thể cho tôi đi nhờ một đoạn không?”

Cậu ấy đứng thẳng người, bàn tay cầm cán ô thon dài trắng nõn, nổi bật giữa màn mưa.

Nghe thấy câu hỏi của tôi, chiếc ô hơi nhấc lên, để lộ gương mặt đẹp trai ngây ngất.

Đôi mắt cậu ấy hơi nhướng lên, môi khẽ nhếch lên với tôi: “Được chứ.”

Tôi lập tức cảm thấy mũi mình nóng ran, thầm nghĩ không biết có phải mình bị chảy m.á.u mũi hay không.

“Đàn chị?” Cậu ấy nghiêng đầu tôi.

Tôi hắng giọng mấy tiếng: “Đi, đi thôi…”

Người này lịch sự vô cùng, hơn nửa cây dù nghiêng về phía tôi, tôi có thể ngửi thấy mùi hương nước xả vải thơm mát trên người cậu ấy, thật sự rất muốn hỏi cậu ấy dùng loại nào, lại sợ bất lịch sự, tôi cố gắng kìm nén, không hỏi ra miệng.

Tôi và cậu ấy đều mặc áo thun ngắn tay, đôi khi cánh tay của chúng tôi vô chạm vào nhau.

Tôi có cảm giác như bị điện giật, tim đập loạn nhịp.

Cậu ấy đưa tôi về đến tận ký túc xá, tôi không nhịn “a” lên một tiếng, bởi vì mải ngắm trai đẹp đi trong mưa, tôi cố không rõ chỗ mình muốn đến, không ngờ vẫn đưa về tận nơi.

Nhưng tôi đã bị sắc đẹp cho lu mờ lý trí, chỉ thoáng nghi ngờ một chút rồi thôi.

Thấy cậu ấy tôi gật đầu, ra hiệu chào tạm biệt, tôi không nhịn lên tiếng gọi cậu ấy: “Bạn học này, tôi là chủ tịch câu lạc bộ mỹ thuật, cậu có hứng thú tham gia câu lạc bộ của tôi không, tôi thấy cậu có khiếu đấy, khá phù hợp.”

Cậu ấy nghiêng đầu hỏi tôi: “Chỗ nào?”

Tôi không biết cậu ấy hỏi tôi cậu ấy có khiếu chỗ nào, hay câu lạc bộ mỹ thuật ở chỗ nào.

Tôi vội vàng nhét tờ rơi vào tay cậu ấy, vén những sợi tóc lòa xòa trên má ra sau tai, ngước mắt cậu ấy: “Tôi là Tri Lý, sinh viên năm hai khoa nghệ thuật, còn cậu?”

Cậu ấy cầm ô, tôi chăm , đôi đồng tử đen láy khó đoán suy nghĩ, lên tiếng : “Hứa Từ, sinh viên khoa luật.”

10.

“Cậu sờ trán tớ xem, có phải nóng lắm không?” tôi kéo tay thân áp lên trán mình.

“Ôi trời, xem ra chiều nay tớ không thể đến sinh hoạt câu lạc bộ rồi.”

Bạn thân tôi rụt tay về, chiều nay nó bị giáo sư gọi lên giáo dục tư tưởng cả tiếng đồng hồ, bây giờ đang hậm hực với tôi đây.

“Ừ, nóng lắm, độ nóng thích hợp để đi chơi đó.”

“Nhưng mà cậu ủ rũ thế kia, có cần tớ gọi Hứa Từ đến giúp cậu phấn chấn tinh thần không?”

Bạn trai của thân tôi là sinh viên năm ba khoa luật, tôi không nghi ngờ khả năng nó thật sự có thể ra chuyện như .

“….”

“Không cần.”

Tôi bị đuổi ra khỏi phòng, hít một hơi thật sâu, mặt mày nghiêm trọng đi về hướng câu lạc bộ.

Được rồi, có gì to tát đâu.

Chẳng phải là hiểu nhầm một chút thôi sao, tôi nghe giáo sư , cho dù thật sự cấu thành tội quấy rối dục, cũng phải xem đối phương có muốn truy cứu trách nhiệm hay không.

Tôi chỉ cần tỏ ra hối lỗi, thành tâm xin tha thứ, chắc chắn Hứa Từ sẽ không gì tôi.

Đột nhiên có một cuộc gọi đến: “Chủ tịch, hôm nay chị có đến không?”

Là phó chủ tịch câu lạc bộ mỹ thuật, bình thường quan hệ của tôi với ấy cũng không tệ.

Cô ấy là một tóc ngắn cực kỳ đáng .

Tôi thầm nghĩ chuyện gì xảy ra , hôm nay ấy còn quan tâm tôi có đến câu lạc bộ hay không nữa.

“Tôi đang đến, có chuyện gì không?” Tôi trả lời ấy, giọng không tự chủ mà có chút gấp gáp.

Phó chủ tịch có hơi do dự: “Chủ tịch, hay thôi hôm nay chị đừng đến nữa….”

“Lâu lâu mới vắng họp câu lạc bộ một lần, chắc cũng chẳng có chuyện gì đâu.”

“Thành viên trong câu lạc bộ có thể thông cảm cho chị mà.”

Tôi dừng bước, lên tiếng hỏi: “Hứa Từ có đến không?”

“Vẫn chưa thấy đâu, có gì không ạ?”

Tôi thở dài một tiếng, có thể trốn tránh nhất thời cũng không thể trốn tránh cả đời.

“Vậy hôm nay chị sẽ đến, dù sao cũng ra khỏi phòng rồi.”

“Khoan đã!” giọng của phó chủ tịch trở nên gấp gáp.

“Chủ tịch, hôm nay chị đừng đến, thật ra là vì….”

Cô ấy không cần tiếp tôi cũng biết nguyên nhân ấy lo lắng như , bóng người đang đi về phía mình, tôi không nhịn lạnh.

11.

“Tri Lý, lâu rồi không gặp.”

Thì Ngạn vừa bước đến đã tỏ vẻ thân thiết vỗ vai tôi, bị tôi nghiêng người tránh đi.

“Em không muốn gặp một chút nào hết, đàn à.”

Tôi khoanh tay, lòng tự hỏi sao mà người này mặt dày như thế, có thể xem như chẳng có chuyện gì, đến chào hỏi tôi?

Người trước mặt tôi đây chính là tên thối tha, đàn tra nam lúc trước đã lừa gạt cảm của tôi.

Thì Ngạn nhún vai.

“Tri Lý, em đàn cũng đau lòng lắm đó.”

“Trước giờ chưa từng gì có lỗi với em cả mà đúng không. Chuyện của mấy kia cũng giải thích với em rồi mà, lúc hẹn hò với em đã chia tay với họ hết rồi, là họ cứ dây dưa không ngừng đấy chứ.”

“Khoảng thời gian ở nước ngoài này, ngày nào cũng nhớ em hết Tri Lý.”

Anh ta cụp mắt, bộ dạng rất chân thành.

Tôi liếc mắt: “Mấy lời này của chị sợ sáu chị kia cũng từng nghe.”

Thì Ngạn vội nắm tay tôi: “Anh thật sự không có như thế đâu, Tri Lý.”

“Được rồi, thừa nhận trước đây là sai, hẹn hò với sáu kia chẳng qua là vì thấy thú vị thôi, còn đối với em mới là thật lòng!”

“Anh cũng đã nhận trừng thích đáng, cũng muốn giải thích với em lắm, em chặn hết mọi phương thức liên lạc của rồi, gửi cho em rất nhiều thư em cũng không hồi âm, đến câu lạc bộ mỹ thuật, những chắc mọi người ở câu lạc bộ không muốn cho biết em ở đâu, nên chỉ có thể tự đi tìm.”

Anh ta cúi người, nháy mắt với tôi mấy cái: “Em xem bọn mình vẫn rất có duyên nè, trường học lớn như , mà bọn mình vẫn có thể gặp nhau.”

Tôi trợn tròn mắt.

Tôi rất muốn này , đứng chặn dưới lầu ký túc xá của tôi, chúng ta có thể không gặp nhau sao?”

Nhìn ta đến gần, phải cố kìm lắm mới không vung tay cho ta một tát.

Nhìn mặt ta, trong lòng tôi lại càng buồn thêm, không biết mắt mũi tôi thế nào, lại có thể thấy người này đẹp trai cơ chứ?

Bây giờ kỹ, xem ra còn chẳng bằng cọng lông mi của Hứa Từ.

Thì Ngạn vuốt ve mu bàn tay của tôi, thấy tôi không phản ứng ta càng to gan hơn kéo tôi vào lòng.

Giọng của ta vang lên bên tai tôi: “Tri Lý, không tin em không thích một chút nào.”

“Anh thề sẽ đối xử tốt với em, bây giờ cũng về nước rồi, bọn mình bắt đầu lại có không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...