04.
Hứa Từ: “Đàn chị, em đợi chị ngoài cửa.”
Tim tôi bỗng nhiên đập thình thịch, liếc mắt ra ngoài cửa sổ.
Hứa Từ đang cầm quyển sách, tựa vào cửa sổ, ánh mắt thẳng vào tôi.
Vị trí cậu ấy đứng vừa hay khuất tầm của giáo viên, đối với học sinh ngồi theo hình bậc thang trong lớp thì có thể thấy rõ.
Đã có nhiều người để ý đến Hứa Từ, những ánh mắt tò mò ngày càng nhiều thêm.
Tôi ngồi thẳng lưng lên, áp mu bàn tay lên mặt để hạ nhiệt.
Coconut: “Đang học mà.”
Tôi giả vờ như đang chăm nghe giảng, khóe mắt vẫn quan sát cậu ấy.
Hứa Từ đọc tin nhắn của tôi, khóe môi nhếch lên nụ : “Chị chắc chắn mình đang nghe giảng à?”
Cậu ấy như muốn ám chỉ điều gì đó, tôi chợt nhớ lại vừa rồi mình vì muốn đuổi theo Hứa Từ, đã dọn hết toàn bộ “dụng cụ học tập” trên bàn đi, chỉ còn lại chiếc điện thoại đang sáng màn hình mà thôi.
Nhưng lúc này tôi không sợ hãi, kiên trì tiếp tục : “Tất nhiên! Tui thấy môn luật hấp dẫn lắm đấy!”
Cái này không thể coi là dối, từ nhỏ tôi đã rất hứng thú với nghề luật sư.
“Bạn học Hứa Từ, trốn học là không đúng đâu! Cho dù thành tích của cậu tốt, cũng không thể !”
Hứa Từ: “….Em về lớp ngay đây.”
Bóng dáng của cậu ấy thoáng d.a.o , biến mất ở cửa sổ, tôi còn chưa kịp thở phào, chỗ trống bên cạnh chợt vang lên tiếng kéo ghế.
Hứa Từ trực tiếp kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi.
Tôi tròn mắt cậu ấy, sau đó lại nghiêm túc ngẩng đầu giảng viên trên bục giảng, thầy ấy đang cúi đầu lật sách, không hề ý!
Hứa Từ không để ý đến ai lại lần nữa rút sách của mình ra đặt lên bàn.
Tay phải mở nắp bút bằng một tay, tay trái chống cằm, hơi liếc mắt tôi: “Vậy em đợi chị tan học, chị Tri Lý.”
Tôi nghẹn họng cậu ấy trân trối, cơ thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, vừa định nhắn tin cầu cứu thân, góc bàn đã bị cậu ấy dùng bút gõ nhẹ.
“Đàn chị, lại muốn rủ ai tám chuyện đấy?”
“Không ý nghe giảng là không ngoan đâu.”
Đường lui cuối cùng cũng bị Hứa Từ chặn đứng, tôi nhắm mắt, lòng lạnh như băng.
05.
Suốt cả buổi học tôi cứ như ngồi trên đống lửa.
Lúc thì mong tan học mau một chút, lúc lại mong đừng có tan học.
Hứa Từ cũng không có để ý đến tôi, cậu ấy bảng đen, bộ dạng chăm học hành.
Nhưng tôi thì chẳng nghe vào gì, chưa đến chuyện không cùng ngành không hiểu gì về ngành đó, pháp luật là thứ tôi chỉ nghe thôi là buồn ngủ, có mỗi cái điện thoại để g.i.ế.c thời gian lại bị Hứa Từ chằm chằm tôi cũng chẳng dám dùng.
Giọng của giáo sư thực sự rất ru ngủ, tôi vừa cố gắng tập trung tinh thần, lại vừa không nhịn suy nghĩ vẩn vơ.
Vậy nên tôi thực sự muốn vực dậy tinh thần, kết quả là, lại nghĩ tới tấm ảnh hôm nay Hứa Từ đã gửi đến.
Cậu ấy không phải ảnh mạng?
Thế cho nên sau khi nhận tin nhắn của tôi cậu ấy đã đi chụp à?
Nhưng mà đi đâu chụp cơ chứ, nhà vệ sinh chăng?
Nghĩ tới nghĩ lui, suy nghĩ bắt đầu bay xa.
Không phải, kích thước kia là kích thước của người bình thường à?
Thế có đúng không nhỉ?
Lẽ nào cậu ấy lót thêm thứ gì vào trong quần, trên mạng có bảo một số thanh niên vì để tăng sức hút nên đã độn thêm đồ vào trong quần.
…..
Ánh mắt của tôi di chuyển dần xuống dưới, nơi đó của Hứa Từ.
Hôm nay cậu ấy mặc một chiếc quần đơn giản, ống quần suông, đôi chân dài càng thêm nổi bật, mà chỗ giữa hai chân đó.
……
“Đàn chị, chị đang gì đấy?”
Hứa Từ bất ngờ lên tiếng, tôi lập tức hoàn hồn, mặt đỏ bừng: “Tôi tôi tôi…đánh rơi đồ!”
Tôi cúi xuống nhặt thứ đồ không hề có thật trên mặt đất, đông ngó tây mò mẫm không khí.
Sợi dây thì thường hay đứt ở chỗ mỏng, ông trời thật biết trêu tôi, lúc ngồi dậy, cảm giác hoa mắt đột nhiên xuất hiện, tôi đưa tay bắt lấy thứ gì điểm tựa, lòng bàn tay cảm nhận gì đó cứng rắn, to lớn.
Tôi chạm vào đùi Hứa Từ.
Hứa Từ khẽ rên một tiếng, tôi ngẩng đầu, ánh sáng nhàn nhạt trong mắt cậu ấy bằng biểu cảm khó hiểu.
Cậu ấy mấp máy môi nghiêng đầu đi chỗ khác, dùng mắt thường cũng có thể thấy lỗ tai Hứa Từ đang dần đỏ lên.
“…”
Tôi lập tức bật dậy ngồi vào ghế, lòng như tro tàn.
Chết mất, hành vi quấy rối của tôi càng có thêm bằng chứng xác thực rồi!
Giáo sư ý đến hành của tôi, thầy ấy đẩy gọng kính lên: “Bạn học này không quen lắm…em có chỗ nào không hiểu à?”
Tôi l.i.ế.m cánh môi khô khốc, lên tiếng hỏi: “Thầy ơi, em… của em muốn hỏi một chút, quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c có phải ngồi tù không, có tham gia thi công chức không ạ?”
06.
Thời gian khó khăn cuối cùng cũng qua, tôi chậm rãi thu dọn đồ dùng cá nhân ít ỏi của mình, ý đồ kéo dài thời gian.
Hứa Từ khoanh tay đứng bên cạnh, dù bận vẫn ung dung tôi chằm chằm.
“Này, nữ đằng trước, đợi chút đã.”
Tôi đảo mắt quanh một lượt, học sinh trong lớp đã ra về gần hết, sau đó lại giáo sư tự chỉ vào mình: “Thầy gọi em ạ?”
Giáo sư gật đầu, đôi mắt đang nheo lại kia bất ngờ ý đến Hứa Từ ở bên cạnh: “Hứa Từ? Hai em quen nhau à?”
Hai người họ thân nhau cũng là chuyện hiển nhiên, Hứa Từ với tư cách là học sinh đứng nhất hằng năm, giáo viên chuyên ngành thấy cậu ấy quen mặt cũng là chuyện bình thường.
Thầy ấy kéo Hứa Từ đến mấy chuyện tôi chả hiểu gì, kèm theo rất nhiều từ chuyên ngành.
Thấy Hứa Từ chăm lắng nghe, không để ý đến tôi, tôi rón rén muốn chuồn đi.
“Chị định đi đâu?” Hứa Từ bất ngờ lên tiếng.
Tôi gãi đầu: “Tôi thấy cậu với giáo sư đang trò chuyện, chắc còn nhiều chuyện cần trao đổi, nên tôi định đi trước.”
Ánh mắt của giáo sư hết Hứa Từ lại tôi, vui vẻ hớn hở: “Xem thầy kìa, mất thời gian của hai em rồi.”
Giáo sư lại quay sang tôi, vẻ mặt phúc hậu: “Nhưng mà em học sinh này, em đừng vội, thầy có chút chuyện muốn hỏi em.”
Tôi vị giáo sư đầu tóc bạc phơ trước mặt, nghe hết hai tiếng trên lớp của thầy ấy, tôi khẳng định chưa từng nghe bất cứ một giọng nào êm tai hơn như .
Thầy ấy có vài chuyện cần riêng với tôi, bảo Hứa Từ đi trước.
Hứa Từ có vẻ không cam tâm nguyện lắm, tôi chỉ có thể vờ như mình cũng khó xử: “Đây cũng đâu phải tôi lâm trận bỏ chạy.”
“Là do giáo sư của cậu gọi tôi lại, tôi cũng hết cách a.”
Nhìn thấy Hứa Từ chậm rãi rời đi, tôi vẫy tay tạm biệt cậu ấy.
Giáo sư tò mò hỏi tôi: “Hai em là người à?”
Tôi lắc đầu: “Vẫn chưa phải ạ.”
Giáo sư chậc chậc mấy tiếng, tấm tắc khen tuổi trẻ thật tốt.
“Thầy ơi, thầy giữ em lại là có chuyện gì muốn hỏi hay sao ạ?”
“Em không phải sinh viên khoa luật, em tên là….”
Tôi chột dạ dùng tay gãi gãi sống mũi: “Thầy, em tên Tri Lý, là sinh viên khoa nghệ thuật ở bên cạnh.”
Dù cho tôi không phải sinh viên khoa này, cũng không bị cấm đến nghe giảng mà.
……
Giáo sư giữ tôi lại không phải vì chuyện này, thầy ấy tôi : “Bạn học Tri Lý, em đừng lo lắng, thầy gọi em cũng không phải muốn chất vấn gì đâu.”
“Bởi vì thực sự là sinh viên khoa khác đến nghe tiết của thầy khá ít, huống hồ còn là vào buổi sáng sớm thế này, đừng là sinh viên khoa khác, sinh viên khoa này cũng không ít người cúp tiết rồi đấy.”
“Có thể các em thấy mình trốn rất kỹ, mà giáo viên đứng trên bục giảng có thể quan sát hết.”
Giáo sư bất đắc dĩ : “Thật ra chỉ cần không ảnh hưởng đến kỷ luật của lớp, thầy vẫn có thể nhắm một mắt mở một mắt.”
Bất chợt nhận ra, thầy đã biết tất cả.
“Dạ thầy gọi em….”
Nụ trên môi giáo sư vẫn nguyên đó, ẩn chứa nét nghiêm nghị hơn hẳn: “Là vì sinh viên khoa khác đến nghe lớp này khá ít, cộng thêm những câu hỏi em đã hỏi tôi trên lớp.”
“Thầy gọi em lại là để xem, em có gặp khó khăn gì ở trường hay ở đâu khác không?”
Tôi ngơ ngác: “Dạ?”
“Bạn học Tri Lý, em đừng ngại, nếu có chuyện gì khó xử, em có thể tìm giáo viên hướng dẫn hoặc giáo viên chủ nhiệm của em để giúp đỡ, chúng tôi luôn sẵn lòng giúp em.”
Tôi nghe mà như rơi vào cõi mộng, chưa kịp hoàn hồn thì giáo sư lại tiếp: “Việc này không phải lỗi của em, em có quyền tự bảo vệ mình, tìm kiếm sự giúp đỡ không phải là yếu đuối mà là dũng cảm.”
“Nếu em cần, thầy có thể cung cấp cho em một số kiến thức pháp luật.”
Lúc này tôi mới hiểu ra giáo sư đang hiểu nhầm chuyện gì, có lẽ thầy ấy nghĩ tôi bị quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c nên mới đến nghe giảng lớp này.
Nhưng mà thầy ơi, người thực sự bị quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c là người vừa bị thầy đuổi đi kìa.
Haizz…..
Nghĩ tôi lại chột dạ, ấp úng giải thích với giáo sư đây chỉ là hiểu lầm.
Trong mắt giáo sư ánh lên vẻ nghi hoặc, kết hợp với thái độ lấp l.i.ế.m của tôi, thầy ấy càng tin chắc là tôi xấu hổ không dám .
Tôi đành bịa đại: “Thầy ơi, thật sự không có gì đâu, em chỉ thay em thôi, cậu ấy…cậu ấy có chút tò mò về chuyện này.”
Giáo sư đương nhiên không mấy tin tưởng, cuối cùng hỏi xin phương thức liên lạc của người mà tôi .
Để xóa tan nghi ngờ của giáo sư, tôi đành phải đưa số thân cho thầy ấy.
Lòng đầy ân hận, tôi mở khung chat với thân.
Coconut: “Cậu muốn ăn gì cứ , hôm nay tớ bao.”
Bạn thân gửi lại sticker hôn gió chỉ trong vài giây, kèm theo một tin nhắn thoại: “Có cậu là phúc phần cả đời này của tớ rồi.”
Bạn thấy sao?