Trà Xanh Xứng Đáng [...] – Chương 2

6

Những thức ăn cơm thừa canh cặn trên đĩa đột nhiên rớt ướt đẫm chiếc áo sơ mi của Chu Ái Na, ta hét lên một tiếng, luống cuống đứng dậy và điên cuồng run run đầu.

Ái Na sang tôi, trừng mắt và quát điên cuồng.

"Chu Ức Liên, điên à!"

Tôi nhếch mép .

"Chị thấy em chuyện ít thú vị quá, nên chị cho thêm một số gia vị vào, đây là đặc quyền chỉ có chúng ta với tư cách là chị em ruột mới hưởng, em không vui sao?"

Chu Ái Na trông như sắp phát điên rồi, ngay lập tức nhóm đàn em đắc lực của ta bắt đầu chỉ tay vào tôi.

"Chu Ức Liên, sao cậu lại có thể như , Ái Na của chúng tôi chỉ sự thật thôi mà, thế mà cậu lại bắt nạt Ái Na? Xem ra những lời đồn đại kia là thật rồi!"

"Một người như cậu, hay mua bằng giả rồi tính lại còn xấu xa thế này, đáng lẽ cậu phải bị trường đuổi học rồi!"

Tôi thong thả .

"Ở đây có ai có điện thoại không?"

Hầu hết học sinh đều lấy điện thoại ra khỏi túi.

Tôi trực tiếp đọc tên cuộc thi Toán học mở rộng.

"Bây giờ các cậu có thể truy cập trang web chính thức để tìm tên tôi và Chu Ái Na, xem ai dối nhá."

Mọi người tìm kiếm một hồi, chỉ thấy ra vô số bài báo đưa tin tôi đạt giải Nhất, còn mục từ liên quan đến Chu Ái Na thì lại bằng 0.

Tôi không thể nào vì để dối mà lập riêng ra một trang web .

Dưới chứng cứ thép như , lời dối của Chu Ái Na chẳng khác nào tự đạp vào chân mình.

Ánh mắt của mọi người đột nhiên thay đổi, những học sinh bị lừa phẫn nộ vô cùng, trực tiếp áp giải ta đến văn phòng giáo vụ.

7

Có học sinh chứng, nên nhà trường mới mời bố mẹ chúng tôi đến văn phòng.

Mẹ tôi vừa vào cửa đã nhanh nhảu ôm chầm lấy Ái Na, dữ tợn trợn mắt những người khác có mặt tại đó, như thể chúng tôi đang ngược đãi con cưng của bà ta .

Cha tôi và Chu Đào đi ngay phía sau, thậm chí cả ba người bọn họ cũng không muốn che giấu sự ghét bỏ xa cách đối với tôi lấy một chút nào.

Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn sự việc, mẹ tôi rất hờ hững, chỉ :

"Có chuyện gì đâu mà to tát thế, lại còn bắt bảo bối của tôi viết kiểm điểm hả? Chu Ức Liên là chị ruột của nó cơ mà, bị em nó oan vài câu thì sao, con nhà ai mà chẳng có những lúc bất hòa? Đánh nhau chí chóe là chuyện bình thường."

Cha tôi ở bên cạnh chỉ biết gật đầu lia lịa.

"Chu Ức Liên, con là chị thì phải giúp đỡ em mình chứ, con để nó oan ức thế này à? Tất cả đều là lỗi của con!"

Em trai tôi lại càng hò hét lên:

"Theo tôi thì chị Ái Na của tôi là đúng đắn, còn chẳng ra gì, ch//ết đi cho rồi, gia đình mấy người chúng tôi sẽ hạnh phúc hơn!"

Tôi đã biết từ lâu rằng mình không phải là con ruột thái độ này của họ cũng khiến tôi khó mà tiếp thu.

Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi để cho người khác bắt nạt mình.

Sau khi thốt ra những lời này, tôi trực tiếp tiến về phía trước, chỉ bằng vài cái tát, tôi đã đánh ngã nó xuống đất.

Thừa lúc bọn họ chưa kịp phản ứng, tôi lại xông đến đạp thẳng vào bụng nó một vài cú như kiểu đá gà con .

Chu Ái Na hét lên như phát điên.

"Chu Ức Liên, chị dám đánh người!"

Tôi hất những sợi tóc lòa xòa trên mặt ra sau tai.

“Có vấn đề gì sao? Mấy lời mà Chu Đào vừa rõ ràng là muốn đổ cho bố mẹ tội thiên vị con cái, ngược đãi con ! Tôi dạy dỗ nó để bảo vệ danh tiếng cho bố mẹ!”

Lí lẽ của nghe có vẻ hùng hồn, cho dù là bố mẹ cũng không tìm ra cớ gì để trách tôi.

Bất lực, họ đành ôm Chu Đào vào lòng và lẩm bẩm.

“Cho dù Tiểu Đào có sai thì cũng không thể ra tay tàn nhẫn như chứ, có chuyện gì không thể nhẹ nhàng với em trai mình?”

Tôi Chu Ái Na, từng từ từng chữ đều nhẹ nhàng lại rõ ràng.

“Không đâu bố mẹ ạ, có người kiểm soát cái miệng mình thì mới , con phải dữ một chút thì người ta mới biết sợ.”

Chu Ái Na nghe ra ý tứ ngoài lời của tôi nên nghiến chặt răng tức giận.

Nhưng giống như lời lẽ vu vơ của ta đổ lên đầu tôi , tôi không chỉ đích danh thì ta cũng chỉ có thể cố chịu đựng những lời bóng gió của tôi mà thôi.

Nhìn bộ mặt xấu hổ của những người này, tôi khẽ nhoẻn miệng .

Sau này họ sẽ còn phải khó chịu lắm. Đừng vội, chúng ta đi từng bước một.

8

Trước sự kiên quyết của tôi, nhà trường không hề nương nhẹ, thẳng Chu Ái Na kiểm điểm trước toàn trường và bắt nghỉ học một tuần để răn đe.

Không còn sự quấy của ta, tôi tập trung toàn lực cho cuộc thi mới.

Cuộc thi này sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến việc xét tuyển thẳng của tôi, nên không thể không cố gắng.

Nhưng ngoài việc tâm ôn thi, tôi còn một dự định khác.

Cả tuần Ái Na nghỉ học ở nhà, tôi đều ở lại thư viện học, ít khi về nhà.

Ấy thế mà hôm nhận giấy tờ dự thi, tôi chẳng hiểu sao lại về nhà sớm.

Ái Na đang buồn chán ngồi trên sô pha, thấy tôi về bèn giọng chua ngoa.

“Học bá về nhà rồi, giỏi thật!”

Tôi lắc lắc tờ giấy nộp điền thông tin trong tay, cố lớn.

“Chị đi thẩm định tư cách tham gia thi, phải lấy chữ ký từ phụ huynh, thế em nghĩ chị về gì?”

Sắc mặt ta lập tức trầm xuống.

“Đó là cuộc thi gì thế?”

“Xét tuyển thẳng chứ còn gì.”

Không có người ngoài, Ái Na cũng chẳng thèm giả bộ ngây thơ nữa, nghiến răng nghiến lợi .

“Bằng cái gì chứ, mà mày lại có cơ hội xét tuyển thẳng!”

Ánh mắt ta lóe lên tia tham lam và không cam, sau khi quan sát tôi một lượt thì lạnh.

“Nói đi, phải chăng mày đã chạy đến tận phòng của thầy, ngủ một đêm mới cầu xin cơ hội này?”

Trong lòng tôi cảm thấy ghê tởm vì kế hoạch đã vạch sẵn, tôi vẫn phải giả bộ như không có chuyện gì.

“Phải thì thế nào, dù sao em cũng chẳng đủ tư cách tham dự, ngay từ lúc đầu đã thua chị rồi.”

“Mày!”

Ái Na tức đến đỏ mặt tía tai, bộ dạng của ta, chắc chỉ hận không xông tới xé tôi ra thành từng mảnh.

Ái Na hung dữ .

“Đừng vội đắc ý! Tao nhất định sẽ tìm cách để thầy cho tao đi thi!”

“So với đứa mọt sách chỉ biết học như mày thì mình biết nũng nịu, lại còn có tài lẻ, chắc chắn có thể giẫm đạp mày dưới chân!”

Tôi cố tỏ ra sợ hãi, nhanh chóng giấu tờ đăng ký dự thi vào ngực.

“Chị đi tắm đây, cảnh cáo em, tuyệt đối không phép vào phòng chị ăn trộm tờ đăng ký.”

Nói rồi tôi trở về phòng mình, cố đặt tờ đăng ký ở nơi dễ thấy nhất trên bàn.

Ái Na vốn vẫn chẳng để lời cảnh cáo của tôi vào đầu, vừa thấy tôi vào nhà vệ sinh, nó đã len lén đi vào phòng tôi, cầm tờ đăng ký trên tay lộ ra vẻ đắc ý.

Nhưng không ngờ là ở cửa phòng, tôi đã lặng lẽ ghi lại toàn bộ cảnh tượng đó.

9

Cuối buổi hôm đó, em tôi bịt mình kín mít như một cái bánh chưng, chuẩn bị lén lút ra ngoài.

Tôi vẫn luôn ý đến hành của ta, thấy thế thì biết rằng nó định tìm cách “ôm ấp thương” đến phòng của giám khảo, nên âm thầm theo sau, vừa đi vừa quay lại chụp bằng chứng.

Cuộc thi lần này là sự kiện quốc tế, có rất nhiều thí sinh nước ngoài tham gia.

Giám khảo vì muốn tiện chăm sóc cho mọi người nên đã công khai địa chỉ khách sạn trên mạng.

Em tôi đến trước cửa phòng của giám khảo, tự tin gõ cửa.

Một giọng nam trầm ổn cất lên.

“Mời vào.”

Cô ta đắc ý chỉnh lại tóc rồi hấp tấp đẩy cửa bước vào.

Hai phút sau.

Cạch! Trong phòng phát ra một tiếng hét hoảng hốt, theo sau là tiếng khóc của Ái Na.

“Cút ra!”

Ái Na loạng choạng chạy ra khỏi phòng, vừa lau nước mắt vừa cúi đầu ấp ngực xin lỗi liên tục.

“Hức hức… xin lỗi, em đi nhầm phòng rồi. Em cứ nghĩ đây là phòng của mình…”

Đương nhiên giám khảo không dễ dàng bị qua mặt như .

Dù em tôi đã xin lỗi hết lời đối phương vẫn cố lấy lý do mất trật tự cuộc thi nên đã trình báo cảnh sát.

Ở hành lang, người hóng hớt cũng bắt đầu đông dần.

Tôi tắt điện thoại rồi rời đi.

10.

Hôm ấy trong quá trình nhà trường thẩm tra. 

Chu Ái Na thì một mực khẳng định là bản thân mình vô tội bị còn không ngừng giải thích với thầy là. 

Tối hôm ấy người muốn đi bán thân là tôi, ta đi là để ngăn cản tôi.

Thái độ của ta rất kiên quyết, thầy liền phải gọi tôi sang phòng thẩm tra để điều tra cùng.

Trước mặt người ngoài, Chu Ái Na bắt đầu diễn tròn vai. 

Khóc đến khiến người khác phải lòng thương.

"Lúc đó chị rằng muốn có suất tuyển thẳng thì phải đi giành lấy ở phòng ngủ giám khảo. Em muốn ngăn cản chị ấy . Chị không những không nghe lời còn mắng em là lo chuyện bao đồng."

"Em đành phải theo chị đến khách sạn muốn đích thân khuyên chị quay về tôi cũng không hiểu tại sao lại khiến thầy giám khảo hiểu lầm. Tôi thực sự cảm thấy có lỗi. Hu hu."

Chu Ái Na khóc như mưa khiến cho thầy ngoài phòng cũng phải ngậm ngùi thương cảm lòng.

Một giáo tiến lại ôm lấy vai Chu Ái Na. Nhẹ nhàng an ủi.

"Thôi nào đừng khóc nữa, chỉ là đưa em đến đây kiểm tra sự thật thôi. Lỗi của người khác thì chẳng liên quan gì đến em. Em chỉ cần hoàn thành trách nhiệm của mình là ."

Bởi vì chuyện này liên quan đến tôi và em , rất nhanh nhà trường đã thông báo với phụ huynh đến.

Mẹ tôi tức tốc đi vào, vừa bước qua cửa đã bắt đầu lớn tiếng.

"Ái Na chắc chắn là vô tội. Tất cả đều là do lỗi của Chu Ức Liên. Các người dám tùy tiện vu khống Ái Na bảo bối của tôi, tôi liều ch//ết với các người."

Nói xong, mẹ tôi liếc mắt ra hiệu với bố. 

Bắt đầu, một người thì mặt đỏ tía tai còn một người thì mặt xanh lét.

Bố tôi lập tức nghiêm mặt với tôi.

"Chu Ức Liên. Con sao có thể vì chuyện thi cử mà vu khống em mình như thế. Dù sao nó cũng là em ruột con."

Nhìn thấy bọn họ ra vẻ hết sức. Tôi không có suy nghĩ gì khác ngoài việc thưởng thức vở xiếc thú này.

Chủ nhiệm lớp đẩy đẩy kính mắt, mười phần công chính .

"Phụ huynh của Chu Ức Liên. Bây giờ vẫn chưa sự việc. Mong rằng các vị đừng vội đưa ra kết luận."

Mẹ tôi hết sức thô lỗ ngắt lời.

"Con tôi thì tôi hiểu rõ. Từ bé Tiểu Liên đã luôn ghen tị với A Na. Lúc nào cũng tìm mọi cách để cướp công sức của A Na."

Lại nữa rồi, kiếp trước mẹ tôi cũng một mực như hết mực bênh vực Chu Ái Na.

Bọn họ cho rằng điểm cao là không liên quan đến nỗ lực của tôi. Mà là do trời phú cho nên mới có . Cho dù có đạt giải thì đó là điều đương nhiên thụ hưởng.

Tôi thức trắng đêm để tính toán công thức, họ không thèm quan tâm. 

Nhưng Chu Ái Na chàng trai theo đuổi tặng bánh gato, thì cả nhà sẽ tâng bốc ta lên mây.

Tôi khẩy một tiếng, cắt ngang lời lẽ hùng hồn sắp tới của mẹ tôi.

"Lần thi này, nhà trường vốn chỉ cấp một suất đi thi mà thôi. Nào có liên quan gì đến Chu Ái Na. Con cướp công sức của nó từ đâu đây?"
 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...