1
Tan tôi nằm bẹp trên ghế sofa, lướt mãi app đặt đồ ăn mà vẫn không biết nên ăn gì.
Bạn trai nghĩ một lúc rồi đề nghị: “Dưới lầu mới mở quán mỳ cay, mình xuống ăn thử nhé?”
Thế là giải quyết xong nỗi khổ chọn đồ ăn.
Quán trang trí đơn giản, sạch sẽ, giờ này đã qua bữa nên khách cũng không nhiều.
Không biết có phải tụi tôi tới muộn quá không mà rau xanh trông có vẻ hơi héo.
Cô nhân viên nhỏ nhắn, tít mắt chào: “Bên em còn combo cao cấp với hải sản nữa, chị có muốn thử không?”
Tôi vội vàng xua tay từ chối.
Tôi và trai chọn rau xong, đưa khay cho bé, rồi nhận số thứ tự về bàn ngồi chờ.
Khay mỳ cay bưng lên trông khá thanh đạm.
Vì tôi ăn đậm vị nên không nhịn , gọi bé lại bảo cho thêm gia vị.
Cô ấy quay người bỏ đi ngay, để lại một câu: “Thực sự đói thì gọi thêm topping nhé, chứ thêm sốt vừng sẽ mặn chát đấy.”
Câu tôi nghẹn họng mấy giây, còn chưa kịp phản ứng gì thì thu ngân gọi ấy.
“Phương Viên Viên, qua đây xem đơn này đặt thế nào.”
Cô phục vụ tên Phương Viên Viên đáp một tiếng rồi rời đi.
Bạn trai đã bắt đầu ăn, ngẩng đầu khỏi bát, nhíu mày : “Ăn thì ăn đi, đừng có lắm chuyện.”
Tôi nghẹn một bụng tức, âm thầm lấy điện thoại chụp lại bát của mình và trai, gửi vào nhóm người thân để mọi người né quán.
Bạn trai ăn xong ra ngoài hút thuốc, tôi thì đến quầy tính tiền.
Trời ơi.
“Tổng cộng là hai ngàn tám trăm tám mươi tệ. Quý khách thanh toán qua WeChat hay Alipay?”
Tôi trợn tròn mắt, tưởng mình nghe nhầm.
Chẳng lẽ họ tưởng tôi gọi combo hải sản?
Tôi vội gọi Phương Viên Viên lại.
“Tôi ăn khoai tây với cải thảo chứ có phải vi cá tôm hùm đâu! Chị nhầm giá rồi!”
Kết quả là sắc mặt Phương Viên Viên lập tức thay đổi, từ nắng chuyển sang âm u.
Tôi vốn định lấy hòa quý, chuyện lớn hóa nhỏ, nhịn xuống rồi sau.
Cô ta gạt thu ngân ra, tự mình cầm hóa đơn lên.
Liếc mấy cái rồi tôi chằm chằm.
“Đúng giá, không nhầm. Hai người ăn nhiều như , chính là từng này tiền.”
Tôi không thể tin nổi.
Chẳng lẽ… tôi vừa gặp “sát thủ mỳ cay”?
Tôi hít sâu một hơi, cố kiềm chế để chuyện một cách đàng hoàng:
“Hai bát mỳ cay mà tính tới hai ngàn tám? Giá bên chị hợp lý với vật giá hiện nay không? Gọi chủ quán ra chuyện với tôi!”
Nhìn vẻ mặt non choẹt mà bướng bỉnh của Phương Viên Viên, tôi biết ta quyết không chịu lý. Không muốn phí lời, tôi định chuyện trực tiếp với chủ quán.
Tôi cố gắng giữ thái độ bình tĩnh, phản ứng của ta lại rất kỳ quặc, thậm chí còn lộ vẻ đắc ý.
“Chủ quán không có ở đây. Ăn cơm trả tiền là đạo lý, đừng lấy chủ ra dọa tôi!”
Mọi người trong quán bắt đầu quay sang , như đang hóng chuyện.
Phương Viên Viên còn ra vẻ che miệng, tỏ vẻ oan ức:
“Chẳng lẽ chị muốn ăn quỵt? Em chỉ là nhân viên phục vụ, chuyện này em không đền nổi đâu.”
Vừa dứt lời, khách trong quán đều ném cho tôi ánh mắt tò mò kiểu “có chuyện vui để xem rồi”.
Bạn trai tôi – Lâm Trạch Vũ, thấy tôi lâu chưa ra, cũng bước lại.
“Làm gì thế? Thanh toán đi rồi còn về.”
Tôi kể sơ lại mọi chuyện cho ta.
“Hai bát mỳ cay, toàn rau với đậu phụ, mà đòi hai ngàn tám! Rõ ràng là chặt chém, coi tôi là con gà à?!”
Phương Viên Viên còn tỏ ra tội nghiệp hơn tôi, mắt đỏ hoe, Lâm Trạch Vũ đầy đáng thương.
“Anh ơi, em còn giảm giá cho chị ấy rồi. Có hai bát mỳ cay mà chị ấy cũng không trả nổi sao?”
Tôi tức đến bật .
Cái cách Phương Viên Viên trai tôi, đúng kiểu mắt long lanh đầy mộng mơ:
“Mắt giả nai với trai tôi gì! Cắt cổ khách thì cứ nhận đi!”
“Gọi chủ quán của chị ra đây! Nếu ông ta dám treo bảng niêm yết giá ngay cửa, tôi lập tức trả tiền!”
Tôi vừa vừa kéo tay áo Lâm Trạch Vũ, định để ta giúp vài câu.
Ai ngờ, câu trả lời của ta lại tát thẳng vào mặt tôi.
Lâm Trạch Vũ không tôi, ánh mắt đảo qua gương mặt Phương Viên Viên, rồi mạnh tay hất tay tôi ra, lớn tiếng mắng:
“Ăn thì trả tiền. Còn lắm mồm cái gì?! Mau lên!”
Tôi sững người, không thể tin nổi, mắt trợn to ngạc nhiên.
Rõ ràng quán mỳ cay gian lận, mà ta chẳng những không bênh tôi, còn quay ra mắng ngược tôi khi tôi đang cố đòi lại công bằng?
Tôi hét lên: “Tôi không trả! Đây là quán lừa đảo, tại sao tôi phải cam chịu?!”
Như thể bị tôi dọa sợ, Phương Viên Viên càng tỏ vẻ đáng thương, mắt ngân ngấn nước, Lâm Trạch Vũ đáng thương không kể xiết.
“Em chỉ là nhân viên thôi, mỳ cay các ăn rồi, chẳng lẽ bắt em trả tiền sao?”
Bạn thấy sao?