13
Tối hôm đó, Lục Huyên trở về nhà, người nồng nặc mùi rượu.
Thấy tôi, có phần ngượng ngập.
Nhưng sau khi rửa mặt xong, vẫn tiến đến ôm lấy tôi từ phía sau.
“Vợ à, sau này sẽ giữ khoảng cách với mấy khác.
Đừng giận nữa không?”
Thấy tôi im lặng không đáp.
Anh có vẻ bất an, khẽ hỏi:
“Em… hôm nay có ghé qua nhà bố mẹ, hai bác vẫn khỏe chứ?”
Tôi cầm điều khiển từ xa, lặng lẽ chuyển kênh.
Anh bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn.
“Ba mẹ lớn tuổi rồi, em… không mấy chuyện linh tinh với họ đấy chứ?
Chuyện của hai vợ chồng mình, tự giải quyết , không cần bố mẹ lo lắng, đúng không?”
Lúc này tôi mới quay sang .
“Vậy định giải quyết thế nào?”
Anh bị tôi hỏi cho nghẹn họng.
Một lúc lâu mới nhíu mày :
“Thật ra… cũng có gì đâu mà nghiêm trọng?
Anh biết em để tâm đến mới nghĩ nhiều như , thực sự không gì có lỗi với em cả.
Còn với Tiểu Mễ, chỉ thấy con bé còn trẻ, nên hướng dẫn thêm một chút thôi.”
Tôi lại quay mặt đi, tiếp tục im lặng.
Cuối cùng không chịu nổi nữa.
“Giang Doanh, em nhất định phải thế này sao?”
“Thế này là thế nào?”
Anh nghiến răng, giận đến nỗi trừng mắt tôi một lúc lâu.
Cuối cùng cũng bỏ đi vào thư phòng, đóng cửa lại thật mạnh.
Tôi mở điện thoại.
Tài khoản của kia đã ẩn hết mấy bài đăng trước, thay vào đó là một bài mới.
【Không hiểu nổi mấy kiểu “vợ ” này luôn, đang trong giờ mà đến công ty kiểm tra chồng, nghi ngờ ngoại , đúng là hoang tưởng.】
Bên dưới là một loạt bình luận bênh vực ta.
【Vợ kiểu này đầy mà, trời đất xoay quanh chồng, cứ như ai cũng nhòm ngó ông chồng nhà mình .】
【Chắc blogger bị vợ người ta nghi ngờ rồi? Đúng kiểu đang yên đang lành mà ăn quả đổ vạ, sau này né chồng người ta ra cho chắc.】
【Tại sao lại để một bà vợ khó chịu ảnh hưởng đến công việc? Nếu là tôi, tôi cứ tiếp với ông chồng đó, cho bà vợ tức chết luôn.】
Dưới bình luận cuối cùng hiện rõ: Tác giả đã thả tim.
14
Chiến tranh lạnh kéo dài suốt một tuần.
Cuối cùng, Lục Huyên cũng chịu cúi đầu, mua hoa hồng đến lành.
Còn có cả một đôi hoa tai hàng đặt riêng.
“Vợ ơi, biết là sai. Anh hứa với em, đợi Mễ Lộ bàn giao xong công việc, sẽ điều ấy sang nhóm dự án ở thành phố bên.
Vậy chưa, em hài lòng rồi chứ?”
Tôi không trả lời, chỉ im lặng quan sát .
Mấy hôm nay, trông có vẻ tiều tụy hơn hẳn.
Tất nhiên, tôi hiểu rất rõ, là vì sau khi trưởng nhóm dự án – người đứng đầu bộ phận kỹ thuật – nghỉ việc, ấy đã mang theo luôn vài nhân viên chủ chốt.
Hiện tại, công ty của thật sự đang thiếu người.
“Vợ kiểu gì ?
“Nếu em vẫn giận, em đánh mắng cũng .
“Nhưng tuần sau là sinh nhật tròn sáu mươi của ba em rồi. Mình mà về nhà trong trạng này, ba mẹ lo lắng thì sao?”
Anh cầm tay tôi, muốn đưa lên ngực để tôi “ra tay”.
Tôi lại rút tay về.
“Em đã với ba rồi, năm nay sinh nhật, em sẽ đưa ba mẹ đi du lịch nghỉ dưỡng.
Công việc của đang bận, thì không cần đi cùng nữa.”
Tay khựng lại giữa không trung.
Một lúc sau.
Anh mới thu lại cảm , đứng dậy.
Bạn thấy sao?