【Con bé ngốc muốn ăn tôm hùm cay, không cẩn thận đổ hết dầu lên bản thầu ~ đồ ăn là BOSS tự đặt đấy nhé, sao có thể trách một con mèo ham ăn như tôi chứ ~ tủi thân ghê】
Kèm ảnh là một chồng tài liệu dự thầu mà công ty Lục Huyên cần dùng vào sáng mai.
Lúc này, mép của từng bản thầu đều loang lổ đầy dầu đỏ.
Ngay lúc đó, tin nhắn của Lục Huyên đến.
【Công ty có việc đột xuất, phải thêm, tối nay em không cần chờ đâu vợ .】
Tôi không trả lời, tắt điện thoại.
Nhìn bữa tối kỷ niệm ba năm ngày cưới do đầu bếp chuẩn bị tỉ mỉ.
Bỗng thấy chán đến phát ngán.
6
Khi tôi đến công ty, đã là mười giờ đêm.
Bảo vệ dưới sảnh đang vừa trực ca vừa gọi điện dặn dò con .
“Con à, ba này, đi bên ngoài phải biết giữ mình.
“Đừng có như mấy bé đỏng đảnh kia, mang cả đồ ngủ và dép bông tới công ty, là để nghỉ trưa thay đồ gì đó, phiền chết …”
Ông ta chuyện rất hào hứng, không để ý đến tôi.
Tôi chỉ dừng lại một chút rồi bước vào thang máy một mình.
Đa số nhân viên đã tan ca, chỉ còn đèn phòng Lục Huyên vẫn sáng.
Từ trong vọng ra tiếng trò chuyện lờ mờ.
“BOSS~ ơi~ Lục ơi~ em thật sự không hiểu bản thầu này đâu, nhiều trang thế này, ai mà phân biệt chứ…”
Giọng bất lực của Lục Huyên truyền ra.
“Chắc thầy đại học của em hôm đó uống nhầm rượu giả nên mới cho em qua môn chứ gì, với trình độ chuyên môn này thì ai dám nhận?”
“Hehe~ đoán xem~ nếu là , liệu có nỡ không cho em qua không?”
Qua lớp kính của khu việc, tôi thấy Lục Huyên trừng mắt ta.
Nhưng chẳng sợ, chỉ lè lưỡi trêu lại .
“Nếu không phải công ty quảng cáo tan ca rồi, em nghĩ thèm ngồi đây mấy thứ này với em chắc?”
“Biết rồi biết rồi, sếp là người tuyệt nhất ~”
Lục Huyên bước tới, xắn tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay.
“Ngồi sang bên đi, ngốc chết mất.”
Cô tươi, ngồi trở lại ghế sofa trong văn phòng Lục Huyên, tiếp tục đeo găng tay vào.
Tỉ mỉ bóc một con tôm hùm nhỏ, rồi tung tăng chạy tới bên Lục Huyên đang bận rộn trước máy in.
“Sếp ơi, a~”
Lục Huyên quay đầu lại, rất phối hợp há miệng.
Cứ thế, một người bóc tôm, một người đóng tài liệu.
Cùng nhau sắp xếp lại từng tập hồ sơ dự thầu.
Bận rộn đến tận đêm khuya.
Dọn dẹp xong, lại hí hửng tiến đến gần:
“Chủ công rộng lượng, lòng em ngưỡng mộ ~ từ nay nguyện theo hầu bên ngài, sống chết có nhau ~”
“Toàn mấy thứ vớ vẩn.”
Lục Huyên cau mày, khoé miệng lại không kìm hơi cong lên,
“Em đừng thêm chuyện cho là cảm ơn trời đất rồi, tiểu tổ tông à. Đi thôi, đưa em về.”
Tôi ẩn mình trong hành lang vắng người, hai người vừa vừa bước đến thang máy.
Một cơn gió tối muộn thổi qua, mang theo hơi lạnh.
Lục Huyên tiện tay phủ chiếc áo vest của mình lên người ta:
“Giữ lấy cho .”
Cô mím môi trộm, lon ton theo sau bước vào thang máy.
“Sếp nè, em nghe hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của đó, về trễ có sao không? Không cần ở nhà với chị dâu à?”
“Vợ chồng già rồi, kỷ niệm với chả không kỷ niệm gì.”
“Chậc chậc, xem ra sếp chọn giang sơn chứ không chọn mỹ nhân nha~”
Cửa thang máy khép lại trong tích tắc.
Tôi kịp thấy đang cúi đầu nhỏ nhắn trước mặt bằng ánh mắt đầy chiều chuộng.
“Miệng em đúng là dẻo, cãi không lại luôn.”
7
Thế cuối cùng, công ty của Lục Huyên vẫn không thể tham gia buổi đánh giá dự thầu.
Vì không hiểu sao, bộ hồ sơ đã sắp xếp gọn gàng từ đêm qua, lại bị dính đầy trà sữa.
Dính nhớp, ướt sũng.
Khi tôi đến công ty để mang đồ cho Lục Huyên, không khí ở khu việc có vẻ khá kỳ lạ.
Trong phòng họp, tổ dự án đang họp khẩn.
Ai nấy sắc mặt đều u ám.
Chỉ có đó là vẫn ngồi ngay giữa phòng, trước mặt đặt một ly nước hình SpongeBob có ống hút, bộ dạng vô tội, đang ăn tiểu long bao.
Vừa ăn vừa chu môi thổi hơi, kêu nóng quá nóng quá.
Cả phòng họp ngập mùi dưa cải muối.
Lục Huyên ngồi ở vị trí đầu bàn, bất lực liếc ta, rồi quay sang các thành viên trong nhóm:
“Thôi đi, dù sao khả năng trúng thầu cũng thấp, có tham gia cũng chưa chắc chọn.”
Một nhân viên như đã nhẫn nhịn lâu lắm.
Cuối cùng không nhịn nổi nữa, lớn tiếng :
“Tham gia thì còn chút hy vọng, không đi thì chẳng còn gì hết! Huống hồ cả nhóm vì dự án này đã cày gần hai tháng, giờ bỏ ngang , nghe có không?”
“Đúng rồi, bộ hồ sơ rõ ràng để nguyên trong văn phòng của Tổng giám đốc, sao lại bị dính trà sữa chứ?”
“Tôi nhớ rõ, Tổng giám đốc đâu có thói quen uống trà sữa mà?”
Mọi người thi nhau , tuy không ai chỉ đích danh, ánh mắt lại đồng loạt hướng về phía kia.
Sắc mặt Lục Huyên trầm xuống, lúc đó cũng không tiện gì.
Cuối cùng, có người quay sang lên tiếng:
“Tôi nhớ tối qua, người cuối cùng rời văn phòng là Mễ Lộ đúng không? Với lại, ngày nào cũng gọi trà sữa mang tới văn phòng mà.”
“Đủ rồi!”
Bạn thấy sao?