Trà Xanh Phải Gọi [...] – Chương 8

Chương 8

Ngón tay thon dài của ấy trượt lên bờ vai tôi, khe khẽ vuốt ve.

“Anh không đòi hỏi nhiều, thử thích đi, chỉ thử thôi, không?”

“Thử xem nào, Tiểu Bạch, cũng rất tốt mà…”

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, phòng khách tĩnh lặng, chỉ còn lại hơi thở của tôi và Hạ Nghiễn.

Anh ấy bảo tôi thử thích ấy.

Thật sự, cầu này không hề quá đáng.

Nhưng chính lời thỉnh cầu chân thành và kiềm chế ấy lại có sức hấp dẫn chí mạng đối với tôi.

Trong mắt , tôi giống như một báu vật vô giá.

Tay phải tôi giấu ra sau lưng, căng thẳng siết chặt góc gối tựa trên sofa.

Rất lâu sau.

Tôi cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu.

Khoảnh khắc kế tiếp, Hạ Nghiễn nâng cằm tôi lên.

Tay ấy đang run, đôi mắt dậy sóng cuồn cuộn, mà chỉ rướn người tới, kiềm chế đặt một nụ hôn lên trán tôi.

13

Ca phẫu thuật của ba tôi rất thành công.

Tuy nhiên, từ ngày hôm đó, Tống Viễn dường như phát điên, ngày nào cũng đến bệnh viện thăm ba tôi.

Vì bận lo cho ca phẫu thuật, tôi vẫn chưa kịp với ba chuyện tôi và Tống Viễn đã chia tay.

Điều này lại vô tạo điều kiện cho ta.

Anh ta hệt như ông lớn, ngày nào cũng chiếm cứ trong phòng bệnh, tự cho mình là trai tôi, còn nháy mắt nháy mày khiêu khích Hạ Nghiễn.

Hạ Nghiễn lặng lẽ siết chặt nắm , khóe môi cong lên như lại như không, trong đáy mắt là một mảnh băng lạnh.

Hôm nay, Tống Viễn lại đến, còn dẫn theo mẹ ta.

Hai mẹ con kẻ tung người hứng.

Lúc tôi mua hoa quả quay về, bọn họ đã hăng say bàn bạc chuyện đính hôn.

Bước chân tôi khựng lại, theo phản xạ về phía Hạ Nghiễn, người vẫn đứng ngoài cửa chưa vào.

Anh ấy tôi, hốc mắt đã đỏ hoe, mà chỉ lặng lẽ kéo khóe môi lên, nở một nụ đầy vụn vỡ, như thể đã bị họ bắt nạt đến đáng thương.

Tim tôi như sắp vỡ ra.

Mẹ Tống Viễn bước tới, mỉm nắm lấy tay tôi: “Tiểu Bạch về rồi à? Ngày mười tám tháng sau là ngày đẹp, con và Tiểu Viễn cũng bên nhau nhiều năm rồi, nên chọn ngày để đính hôn thôi.”

Tống Viễn nhân cơ hội định nắm tay tôi: “Đúng đấy, đúng đấy, nên đính hôn rồi, tốt nhất là định luôn ngày cưới. Tiểu Bạch, chúng ta kết hôn đi.”

Nghe , ánh mắt Hạ Nghiễn nheo lại, nắm đ.ấ.m siết chặt, kiềm nén đến mức đầu ngón tay cũng trắng bệch.

“Bác .”

Tôi lạnh nhạt mở miệng, đột ngột lùi lại hai bước, tránh khỏi tay Tống Viễn, khẽ xa cách.

“Có lẽ Tống Viễn vẫn chưa kịp với bác.”

Nụ trên mặt mẹ Tống Viễn dần cứng đờ: “Nói gì?”

“Con và Tống Viễn đã chia tay rồi.”

Tống Viễn sững sờ, vội vàng phản bác: “Chưa đâu! Em không có sự đồng ý của thì không tính là chia tay! Kỷ Bạch, không đồng ý!”

Tôi phớt lờ gương mặt khó coi của hai mẹ con bọn họ, lạnh lùng : “Lý do chia tay rất đơn giản, ngày nào Tống Viễn cũng mập mờ với đủ kiểu con , quá bẩn thỉu. Con không những đó, con là Tống Viễn, Tống Viễn… ta rất bẩn.”

Tôi cố ý kéo dài giọng.

Mặt Tống Viễn lập tức tái nhợt như tờ giấy, môi mấp máy, hình như còn định gì đó: “Không phải đâu, Tiểu Bạch, trước kia là quá khốn nạn, thật ra …”

Tôi chẳng muốn dây dưa với ta, dứt khoát quay sang ba tôi, người đang ngỡ ngàng đến mức chưa kịp phản ứng.

“Ba, trước đây con lo ảnh hưởng đến ca phẫu thuật của ba nên chưa . Con và Tống Viễn đã chia tay từ lâu rồi, hơn nữa, con còn gặp một người thật sự, thật sự thích con.”

Vừa , tôi vừa giơ tay chỉ về phía cửa, nơi Hạ Nghiễn đang đứng.

“Người đó chính là Hạ Nghiễn. Sau này, con sẽ ở bên ấy.”

Tôi một hơi hết câu, cả phòng bệnh im phăng phắc.

Tống Viễn nhắm mắt, như thể đã nhận mệnh, giấu đi sự không cam lòng và căm hận trong đáy mắt, kéo mẹ ta rảo bước rời đi.

Cửa phòng bệnh “rầm” một tiếng khép lại.

Ba tôi còn chưa hoàn hồn, mà hình như Hạ Nghiễn cũng thế.

Lạ thật, chẳng phải ấy luôn ngấm ngầm muốn tôi với ba tôi mọi chuyện sao?

Còn muốn tôi chính thức cho ấy một danh phận ngay trước mặt mọi người?

Anh ấy thậm chí còn tự mua nhẫn, khắc tên tôi, đeo vào ngón áp út.

Bạn ấy từng , giống như một cún ngậm sợi dây, cứ cố gắng nhét vào tay chủ nhân.

Nghĩ đến đây, tôi kinh ngạc về phía Hạ Nghiễn.

Hốc mắt ta đỏ rực, cúi đầu, bờ vai khẽ run rẩy.

Tôi hoảng hốt bước đến: “Hạ Nghiễn? Anh… không khỏe à?”

Hạ Nghiễn ngước mắt, ôm chặt lấy tôi, nước mắt dính đầy lên mặt tôi: “Tiểu Bạch, vui quá, em thật tốt với .”

Tôi: “…”

Tôi bật , nhéo nhéo vành tai ta: “Hạ Nghiễn, sao dễ dỗ thế hả?”

Hạ Nghiễn lắc đầu, lại gật đầu: “Ừ, vì người dỗ là em.”

Ừm, thế cũng .

14

Thời gian trôi rất nhanh.

Lần tiếp theo tôi thấy tin tức về Tống Viễn là trên báo.

Ba Tống Viễn thua lỗ vì chơi cổ phiếu, sản.

Tống Viễn tự lập nghiệp cũng gặp khủng hoảng.

Tóm lại, ta không còn có thể tiêu tiền như nước nữa.

Tôi nghi ngờ rằng biến cố của nhà Tống Viễn có liên quan đến Hạ Nghiễn.

Dù sao thì lúc trước Tống Viễn còn rêu rao rằng nhất định sẽ đánh bại Hạ Nghiễn rồi giành lại tôi.

Dù Hạ Nghiễn mặt không biến sắc, sát khí trong mắt ấy gần như không giấu nổi.

Tôi quay sang, vốn định hỏi Hạ Nghiễn, lại phát hiện vừa tắm xong, đang trần trụi nửa người trên đi qua đi lại.

Tôi đột nhiên nhận ra hình như ấy có sở thích đặc biệt.

Ví dụ như: Không thích mặc áo.

Suốt ngày phô bày cơ thể hoàn hảo với tám múi cơ săn chắc trước mặt tôi.

Anh ấy như thế, tôi thực sự rất khó để “vô tư thẳng.”

Thế là tôi nhíu mày .

Anh ấy ý đến tôi, lập tức chớp chớp đôi mắt vô tội: “Tiểu Bạch, sao thế?”

Biểu cảm của ấy sạch sẽ như một đóa bạch liên thuần khiết, còn tôi thì giống như con sói háo sắc toàn nghĩ chuyện bậy bạ.

Tôi nghiến răng, dời ánh mắt đi: “Không có gì.”

Anh ta ngồi xuống bên cạnh, quan tâm hỏi: “Thật không? Nhưng mặt em đỏ lắm kìa.”

“Em nóng.”

Anh lặng lẽ nắm lấy tay tôi: “Nhưng trông em chẳng có vẻ gì là nóng cả.”

“Sao lại không nóng?”

“Vậy à? Thế để xem em nóng đến mức nào…”

Tôi nổi giận, đột ngột ngẩng đầu lên: “Anh cái gì…ưm…”

Hạ Nghiễn ập xuống, bao phủ tôi trong cơn mưa hôn cuồng nhiệt.

Tôi bị ấy đè lên sofa, hôn đến mơ màng. Trong lúc vô thức, tay tôi chạm vào cơ bụng săn chắc của , không nhịn lẩm bẩm một câu: “Hạ Nghiễn, lần sau ơn mặc quần áo tử tế vào!”

Nụ hôn của ấy tiếp tục men theo làn da tôi mà trượt xuống, giọng khàn khàn mang theo ý mờ ám: “Thật sự muốn mặc à? Nhưng rõ ràng em rất thích mà…”

Tôi: “…”

Ngoài cửa sổ, những đóa hồng tháng sáu đung đưa trong làn gió nhẹ.

Đầu óc tôi rối bời, có một ý niệm rõ ràng chợt hiện lên.

Thôi rồi, đúng là rất thích thật.

(Hết.)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...