Trà Xanh Phải Gọi [...] – Chương 7

Chương 7

Tống Viễn trợn tròn mắt, không cam tâm: “Kỷ Bạch, có phải em trách hôm đó không nghe điện thoại của em không? Hôm đó thật sự là do điện thoại của bị mất nên mới không nhận cuộc gọi của em, không cố ý! Anh bị người ta gài bẫy…”

Tôi không để ý đến ta, Tống Viễn gấp gáp:

“Sau đó đã gọi lại cho em, em đã chặn số rồi! Chúng ta đều là bị tính kế!”

Tôi cau mày, định hỏi ta lúc nào tôi chặn số ta.

Hạ Nghiễn ở bên cạnh khẽ hắng giọng, giọng điệu thản nhiên: “Đúng là giỏi ngụy biện…”

Hạ Nghiễn cũng có lý.

Tôi sa sầm mặt, mất kiên nhẫn ngắt lời Tống Viễn: “Đủ rồi, tôi không muốn nghe biện hộ, mau cút đi!”

Tống Viễn trừng mắt Hạ Nghiễn, im lặng hai giây, bỗng như chợt nhận ra điều gì: “Là mày đúng không? Hạ Nghiễn, mày giở trò với tao! Hôm đó người hợp tác ăn cơm với tao là của mày! Chính mày trộm điện thoại của tao, khiến tao bỏ lỡ cuộc gọi của Kỷ Bạch! Đồ cáo già thâm độc! Trà xanh chó! Mày mưu tính tao! Giật bồ tao!”

Tống Viễn gầm lên, sải bước về phía Hạ Nghiễn.

Hạ Nghiễn lùi về sau vài bước, vô thức kéo lấy vạt áo tôi, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt giận dữ của Tống Viễn, đôi mắt long lanh tôi như một cún đáng thương.

“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, em xem đi, trai cũ của em hung dữ quá, không giống đâu, chỉ biết đau lòng cho em thôi. Không dám tưởng tượng trước đây em đã sống khổ sở thế nào…”

Tống Viễn lập tức dừng chân, thở dốc cả buổi, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi rít từng chữ: “Hạ-Nghiễn-mày-là-đồ-hồ-ly-tinh!”

Hạ Nghiễn chớp mắt vô tội: “Không hiểu cậu đang gì.”

Tống Viễn: “Mày!”

Tôi không chịu nổi nữa, chắn trước mặt Hạ Nghiễn: “Tống Viễn, đừng ức h.i.ế.p Hạ Nghiễn, mau đi đi!”

Tống Viễn tức giận nhảy dựng lên: “Anh bắt nạt hắn? Hắn cao to vạm vỡ, còn biết đánh Muay Thái, sao mà bắt nạt hắn ? Kỷ Bạch! Anh thấy em đúng là bị tên trà xanh c.h.ế.t tiệt này cho lú lẫn rồi!”

Hạ Nghiễn cụp mắt: “Hức hức, Tiểu Bạch.”

Tống Viễn: “Đồ trà xanh c.h.ế.t tiệt! Hức cái đầu mày! Tao đang mày đấy!”

Hạ Nghiễn: “Hức hức.”

Tống Viễn: “Đồ cáo già thâm độc!”

Hạ Nghiễn: “Hức hức.”

Tống Viễn: “… Mẹ nó, hôm nay tao liều với thằng hồ ly tinh nhà mày!”

12

Cuối cùng, tôi cầm chổi quét Tống Viễn ra ngoài.

Vở kịch náo loạn này rốt cuộc cũng chấm dứt, phòng khách cuối cùng cũng khôi phục lại sự yên tĩnh.

Tôi ném cây chổi đi, nghiêm túc Hạ Nghiễn: “Hạ Nghiễn, tôi có chuyện muốn hỏi .”

Hàng mi dài khẽ run, Hạ Nghiễn ngước lên tôi, thấy rõ sắc mặt tôi thì lặng lẽ đưa tay móc vào ngón út của tôi, giọng mang theo ý dỗ dành.

“Lúc nãy tưởng em chọn hắn, tim đau quá, sắp đau c.h.ế.t mất rồi, em xoa cho đi, xoa đi, không? Tiểu Bạch, em tốt nhất mà, xoa đi.”

Tôi mím môi, tùy tiện xoa xoa lên n.g.ự.c ấy, định rút tay lại.

Hạ Nghiễn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi không buông, ngoan ngoãn rướn người đến gần.

“Bên này nữa, bên này cũng cần.”

Mặt tôi càng lúc càng nóng, đầy vạch đen, tức giận quát: “Anh có mọc tim bên phải đâu!”

Hạ Nghiễn bĩu môi không vui, không nguyện dời ánh mắt đi, không thèm tôi lấy một cái.

Tôi bất lực, xoa đầu ta: “Rồi rồi rồi, xoa xoa xoa.”

Lúc này Hạ Nghiễn mới hài lòng, cong mắt , mãn nguyện thở phào nhẹ nhõm.

Tôi thu tay về, thẳng vào mắt , nghiêm túc mở miệng: “Tôi hỏi , trong lời Tống Viễn , cái nào là thật? Có phải đã dùng điện thoại của tôi để chặn số ta không?”

Hạ Nghiễn sững lại, nghiêng đầu tôi.

Ngay khi tôi nghĩ ta sẽ phủ nhận hoặc lảng sang chuyện khác, ấy lại mở miệng, giọng điệu trước nay chưa từng nghiêm túc như .

“Đúng.”

Tôi ngẩn ra: “Anh… muốn gì?”

“Muốn giành lấy em.”

“Anh đừng nữa.”

“Không , thích em, nên giành em về, nghiêm túc đấy.”

Từng đợt lạnh buốt lan dọc sống lưng tôi: “Anh điên rồi, lúc đó tôi vẫn chưa chia tay với Tống Viễn…”

Hạ Nghiễn đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tôi, giọng dịu dàng đến mức tan chảy: “Nhưng hắn đối xử với em không tốt. Tiểu Bạch, hắn đối với em không tốt chút nào, không thể chịu khi thấy em bị đối xử như , nên muốn cướp em về.”

Lời dịu dàng, lại ẩn chứa sự điên cuồng.

Tôi rụt người lại theo bản năng, bị ta nắm c.h.ặ.t t.a.y giữ lại.

“Tiểu Bạch, hết cách rồi, thật sự… thích em quá nhiều.”

Anh ấy nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng cọ vào mặt mình.

“Cho một cơ hội đi.”

“Hãy tập quen với , hãy hình thành thói quen có , sau này gặp chuyện gì cũng nghĩ đến đầu tiên, không? Tiểu Bạch, xin em đấy…”

“Anh không sợ phiền, chỉ sợ em không để phiền em. Anh muốn giải quyết mọi phiền não và đau khổ cho em, ngay cả trong mơ cũng mong như .”

“Xin em… hãy cho cơ hội này không?”

Tôi cứng đờ người, rõ ràng cảm nhận có chất lỏng lạnh lẽo rơi xuống mu bàn tay mình.

Hạ Nghiễn đang khóc.

Vì có cơ hội đến gần tôi mà rơi nước mắt.

Tôi im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn mà hỏi: “Hạ Nghiễn, thích tôi từ bao giờ?”

Hạ Nghiễn cúi xuống, nhân cơ hội voi đòi tiên, vùi mặt vào hõm cổ tôi.

“Cấp ba.”

Tôi bị câu trả lời này cho chấn , hoàn toàn không để ý đến tác nhỏ của ta: “Cấp… cấp ba?”

“Ừm.”

Hạ Nghiễn hồi tưởng lại, giọng trầm thấp kể lại.

“Lớp mười một, bà ngoại em bị bệnh, em cõng bà dưới cơn mưa tầm tã, đứng giữa đường vẫy xe. Rõ ràng bản thân đã chật vật đến mức đó, mà vẫn nhẹ giọng an ủi bà cụ.

“Lúc đó, đã nghĩ, người này thật biết thương, nếu em thì tốt biết bao.”

“Sau đó, ra nước ngoài học, khó khăn lắm mới đợi đến ngày trở về, mà bên cạnh em đã có người khác. Anh ghen đến phát điên.”

“Nhưng chẳng bao lâu, phát hiện ra hắn không đối xử tốt với em. Anh vừa đau lòng, vừa vui mừng. Đau lòng vì em không trân trọng, vui mừng vì tôi có thể nhân cơ hội chen vào.”

Hạ Nghiễn ngẩng đầu, trán lướt qua khóe môi tôi. Ánh mắt trầm xuống, hàng mi hơi nhấc lên, đối diện với tôi.

“Tiểu Bạch.”

Tôi nín thở.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...