Hạ Nghiễn buông tay tôi: “Không sao, vừa hay lúc nãy khuân đồ xong toát mồ hôi, tôi muốn đi tắm, tiện không?”
Tôi gật đầu, cứng nhắc quay người chỉ vị trí phòng tắm: “Tiện, đi tắm đi, tôi giúp sấy khô quần áo.”
Sau lưng im lặng một lúc, chỉ có tiếng sột soạt khe khẽ.
Không nghe thấy ấy đáp lại, tôi tò mò ngoái đầu .
Không còn đỡ, vừa đã suýt bị dọa c.h.ế.t khiếp.
Hạ Nghiễn đã cởi áo, sợi dây chuyền trên cổ rủ xuống trước xương quai xanh tinh xảo, thấp hơn nữa là tám múi cơ bụng rắn chắc cùng vòng eo thon gọn.
Cơ bụng ta phập phồng theo từng nhịp thở.
Hình như ấy vẫn chưa nhận ra mình đã bị tôi chằm chằm, chỉ cúi đầu xem điện thoại.
Dáng vẻ kia… cực kỳ gợi cảm.
Trước cảnh sắc nam tính trước mắt, tôi bỗng nghẹn thở, đôi mắt đờ đẫn.
Cho đến khi từ cổ họng ấy truyền ra một tiếng khẽ.
Tôi mới nhận ra… đã phát hiện rồi!
Mặt tôi bắt đầu nóng ran, còn ấy thì không hề bận tâm, từng bước chậm rãi đi đến bên tôi, cúi đầu ghé sát tai tôi, thấp giọng hỏi:
“Những gì em thấy, có hài lòng không?”
Tôi giật mình tỉnh táo lại, á lên một tiếng, một tay bịt mắt, một tay đẩy ấy ra: “Hạ, Hạ Nghiễn, cởi đồ gì? Tránh, tránh ra!”
“Nếu không cởi đồ thì sao mà tắm ? Em đã thấy hết rồi, giờ lại bảo tôi tránh ra, thật vô quá đấy, Tiểu Bạch.”
Hạ Nghiễn nhướng mày khẽ, thuận thế nắm lấy tay tôi đang chống trước n.g.ự.c .
Đầu ngón tay chạm vào cơ bụng rắn chắc của ấy , cả người tôi lập tức cứng đờ.
Ánh mắt Hạ Nghiễn dần trầm xuống, khóe môi vẫn mang theo nụ mơ hồ, giọng điệu chậm rãi lại đầy tính xâm lược.
“Tống Viễn cũng như thế này sao?
“Tống Viễn cũng từng để em như sao?
“Anh ta có đẹp bằng tôi không?
“Là ta đẹp hay tôi đẹp?”
Họng tôi khô khốc, căng thẳng đến mức không thể nên lời, chỉ có thể nuốt nước bọt liên tục để giảm bớt hoàn toàn vô dụng.
“Đừng, tôi…”
Bầu không khí nóng lên, xung quanh tràn ngập sự mập mờ khó lường.
Đột nhiên, cửa chính vang lên tiếng “tít tít”.
Theo sau là một tiếng “đã mở khóa” giòn tan.
Tôi lập tức bừng tỉnh, vội vàng nhặt quần áo dưới đất lên quàng bừa lên người Hạ Nghiễn, móng tay không cẩn thận quẹt trúng ta.
Ngay lập tức, trên đỉnh đầu vang lên tiếng thở mạnh nặng nề của đàn ông.
Tôi sắp khóc đến nơi: “Có người vào! Có người vào kìa!”
Hạ Nghiễn che giấu sự thất vọng trong mắt, giơ tay phối hợp mặc áo: “Đừng hoảng.”
Cửa mở ra, có người bước vào.
“Kỷ Bạch, đã ba ngày rồi, em còn định loạn đến khi nào? Còn dám chặn số tôi, em giỏi lắm đấy.”
“Hừ, đừng tưởng tôi đến đây để lành. Nếu không phải vì mẹ tôi, tôi chẳng đời nào thèm tới. Thế nên tốt nhất em nên biết điều một chút, đừng để tôi mất mặt.”
“Em… hai người đang gì ?!”
Giọng này quen thuộc quá.
Tôi khựng lại, quay đầu sang.
Chỉ thấy Tống Viễn đứng loạng choạng ở cửa, miễn cưỡng giữ thăng bằng, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua đống quần áo vương vãi dưới đất, sau đó giận dữ trừng về phía chúng tôi, cả người run lên vì tức giận.
“Hai người! Hai người đang cái gì?!”
11
Toàn bộ đèn trong phòng khách bật sáng.
Tôi lặng lẽ ngồi trên sofa, hai người đàn ông một trái một phải vây quanh tôi.
Hạ Nghiễn thần sắc ung dung, Tống Viễn lại tức giận đến mất kiểm soát.
Không khí như có thứ gì đó đang bốc cháy, giằng co suốt năm phút, cuối cùng Tống Viễn với đôi mắt đỏ ngầu mở miệng trước.
“Kỷ Bạch, tốt nhất em nên cho tôi một lời giải thích.”
Nghe , Hạ Nghiễn khẽ , giọng điệu tràn đầy châm chọc: “Giải thích? Cậu xứng đáng có lời giải thích sao?”
Tống Viễn gầm lên: “Tôi đang chuyện với ấy! Kỷ Bạch! Trả lời tôi, em ngoại sao?”
Hạ Nghiễn khoanh tay trước ngực, ngẩng cằm lên, tiếp tục chặn họng hắn: “Cậu bị mù à? Cô ấy ngoại lúc nào? Rõ ràng là tôi đang quyến rũ ấy.”
Tống Viễn trừng mắt như muốn nứt ra, bật dậy, run rẩy giơ ngón tay chỉ vào Hạ Nghiễn: “Lúc đầu giả vờ tiếp cận tao, chủ có thể cho Kỷ Bạch vay tiền, bảo ấy liên hệ mày, tất cả đều là có mưu đồ cả phải không? Bạn bè? Tao nhổ vào! Mày không biết vợ không thể đụng sao?!”
Hạ Nghiễn hờ hững ngước mắt, ánh băng giá rơi xuống ngón tay đang chỉ thẳng vào mình.
Tống Viễn mím môi, lặng lẽ rụt tay lại, sau đó phẫn nộ : “Hạ Nghiễn, mày đúng là hèn hạ!”
Bị giọng điệu om sòm của ta nhức đầu, tôi không nhịn nổi nữa: “Đủ rồi!”
Nghe thấy giọng tôi, Tống Viễn như bừng tỉnh từ giấc mộng, vội vàng nắm lấy tay phải của tôi để xác nhận:
“Kỷ Bạch, em đi, giữa và hắn, em chọn ai?”
Sự ung dung trên gương mặt Hạ Nghiễn phút chốc vỡ vụn, ánh mắt lóe lên tia hoảng loạn, lập tức đứng dậy nắm lấy tay trái tôi:
“Tống Viễn, chúng ta dựa vào bản lĩnh, đừng khó Kỷ Bạch.”
“Mày không dám đúng không? Cũng đúng, dù sao thì hai người tụi tao cũng bên nhau nhiều năm như rồi.”
Tống Viễn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đầy mong chờ tôi.
“Kỷ Bạch, nếu em chọn , sẽ cưới em. Vậy nên, chọn đi.”
Tôi lướt nhẹ ánh mắt qua hai gương mặt với hai tâm trạng đối lập, dưới ánh chăm của họ, tôi đối diện với Tống Viễn.
“Tống Viễn…”
Lời vừa dứt, cả người Hạ Nghiễn run lên bần bật.
Anh ta như thể bị rút cạn sức lực trong nháy mắt, loạng choạng lùi về sau vài bước, cúi đầu, khẽ cắn môi, ánh sáng trong mắt hoàn toàn vụt tắt, đáy mắt nhanh chóng phủ lên một tầng hơi nước, như thể sắp khóc.
Rõ ràng là dáng vẻ bị ấm ức đến tột độ, lại bướng bỉnh không chịu chớp mắt, trông đáng thương vô cùng.
Khiến tôi mà không khỏi xót xa.
Quay sang Tống Viễn, ta đắc ý hếch cằm lên, lộ ra một nụ đầy khiêu khích.
Khiến tôi chỉ muốn tát ta hai cái.
Tôi nhịn xuống cơn giận, tiếp tục nốt câu vừa bỏ dở: “Anh đi đi, đừng đến đây nữa, tôi không muốn thấy .”
Hạ Nghiễn lập tức ngẩng đầu, đôi mắt lại bừng sáng.
Tống Viễn thì sững sờ, không thể tin nổi mà tôi.
“Kỷ Bạch, em… em có ý gì?”
Tôi dứt khoát : “Nghĩa đen. Chúng ta chia tay, bẩn thỉu đến mức khiến tôi ghê tởm. Nhà tôi không hoan nghênh , mời đi cho.”
Bạn thấy sao?