Tôi chằm chằm vào ta, giận đến mức siết chặt nắm : “Là… chuyện xảy ra từ bao giờ?”
Ánh mắt Hạ Nghiễn dần chuyển sang lo lắng. Anh ấy tôi, sau đó cúi đầu, tỏ vẻ khó xử mà lắc đầu.
“Kỷ Bạch, em đừng khó tôi. Tôi sẽ không bán đứng Tống Viễn đâu. Tôi thực sự không biết chuyện hôm qua cậu ta mua một chiếc túi LV phiên bản giới hạn cho một nữ minh tinh…”
Nói đến đây, ta lén liếc sắc mặt ngày càng u ám của tôi, không một tiếng mà đè xuống khóe môi đang nhếch lên. Sau đó, lại ra vẻ đau lòng tiếp:
“Trời ạ, sao tôi lại lỡ miệng nữa rồi? Tôi thật sự không cố ý đâu, sao lại bất cẩn như chứ…”
“Em nhất định đừng vì câu này của tôi mà giận dỗi với cậu ta nhé! Tôi có một người cũng gặp phải chuyện tương tự, ấy hình như đã chia tay ngay lập tức luôn rồi…”
“Ài, tôi thế không có ý gì khác đâu, em đừng nghĩ nhiều. Dù sao thì tôi cũng không bao giờ ra chuyện như , vì tôi rất biết giữ gìn đạo đức đàn ông.”
5
Tôi mơ màng bước ra khỏi công ty của Hạ Nghiễn.
Nhưng khi chạm tay vào chiếc thẻ ngân hàng trong túi, tôi lập tức tỉnh táo lại, liền chạy ngay đến bệnh viện đóng viện phí cho ba.
Nhân lúc ba đang ngủ, tôi ngồi trên ghế hành lang bệnh viện, chìm trong suy nghĩ.
Những lời Hạ Nghiễn cứ văng vẳng bên tai tôi mãi.
Tống Viễn từng , tiền của ta đều có việc cần dùng.
Vậy, cái gọi là “việc cần dùng” đó, chính là để mua túi cho nữ minh tinh sao?
Tôi nhắm mắt lại, soạn tin nhắn gửi cho Tống Viễn.
[Tống Viễn, em có chuyện muốn hỏi .]
Tin nhắn còn chưa soạn xong.
Bất chợt, điện thoại rung lên dữ dội hai lần.
Tin nhắn của Hạ Nghiễn nhảy ra trên màn hình.
Giây tiếp theo, tôi thấy ấy gửi đến mấy đoạn video.
Tôi mở video lên xem.
Trong video, Tống Viễn đang uống say bí tỉ trong quán bar, trong lòng còn ôm một xinh đẹp.
Tôi nhận ra ta. Cô ta là đàn em khóa dưới của Tống Viễn, họ Trương.
Tống Viễn bị dỗ dành đến vui vẻ, tiện tay móc ra một xấp tiền mặt dày cộp vung lên trời, sau đó ngả lưng trên sofa, mắt đờ đẫn vào hư không.
Những người có mặt ở đó đều thân thiết gọi ta là “Cậu Tống”.
Tôi chằm chằm vào màn hình ba phút.
Sau đó, xoa xoa hốc mắt cay xè, tiếp tục kéo xuống.
Tin nhắn của Hạ Nghiễn:
[Tống Viễn, cậu có lỗi với Kỷ Bạch không?]
[Tiết hạnh chính là món hồi môn tốt nhất của đàn ông chúng ta, mà cậu lại đánh mất rồi, khiến tôi cảm thấy rất ghê tởm đấy!]
[Tại sao cậu không thể giữ gìn đạo đức đàn ông như tôi chứ? Cậu quá vô liêm sỉ rồi.]
Ngón tay tôi đang trượt trên màn hình khựng lại.
Hạ Nghiễn… hình như gửi nhầm người rồi.
Khi tôi còn đang do dự không biết có nên nhắc nhở ấy không, Hạ Nghiễn đã tiếp tục gửi thêm vài tin nhắn liên tiếp.
[Chết! Tôi gửi nhầm rồi! Kỷ Bạch, em nhất định đừng xem những video đó, nhất định đừng mở ra xem!]
[Em đã xem chưa? Tôi thật sự quá bất cẩn rồi! Em thực sự chưa xem chứ?]
[Kỷ Bạch, sao em không gì? Em tức giận rồi sao? Em định chia tay với Tống Viễn à?]
Dù sao Hạ Nghiễn cũng vừa mới cho tôi mượn tiền, tôi không thể để ấy khó xử. Vì , tôi lịch sự đáp lại.
[Anh yên tâm, tôi không xem.]
Hạ Nghiễn đột nhiên im lặng hẳn.
6
Tôi còn đang suy nghĩ xem nên gì tiếp theo, thì ba tôi đột nhiên giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mơ, hoảng hốt gọi tên tôi.
Tôi đặt điện thoại xuống, bước nhanh đến bên giường: “Ba, ba sao ?”
Ba nắm chặt lấy tay tôi, lo lắng : “Tiểu Bạch, bao nhiêu ngày rồi ba không thấy Tống Viễn đến thăm con. Hai đứa chia tay rồi à? Là ba liên lụy đến con đúng không? Tất cả là lỗi của ba…”
Tôi , lắc đầu trấn an ông: “Con và Tống Viễn vẫn tốt lắm mà, ba đừng nghĩ linh tinh. Anh ta còn mấy hôm nữa rảnh sẽ đến thăm ba đấy.”
Ba rõ ràng không tin, cũng không gì thêm, chỉ nằm xuống với vẻ mặt đầy âu lo.
Tôi không nỡ ba suy nghĩ lung tung, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định ra ngoài gọi Tống Viễn đến giúp một tay.
Vừa đi tôi vừa bấm số gọi cho ta. Gọi liên tiếp mấy cuộc không ai nghe máy.
Dần dần, tôi bắt đầu cảm thấy bực bội. Lơ đễnh một chút, tôi đ.â.m sầm vào một người đi ngược chiều.
Điện thoại trong tay rơi xuống đất, màn hình lập tức xuất hiện một vết nứt dài.
Tôi theo phản xạ ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Hạ Nghiễn.
“Hạ… Hạ Nghiễn? Sao lại ở đây?”
Hạ Nghiễn mím nhẹ môi, mắt thẳng phía trước, vẻ mặt không chút biến đổi, đáp gọn: “Đi dạo.”
Tôi không hiểu: “Đi dạo? Anh đến bệnh viện để đi dạo á?”
Sắc mặt Hạ Nghiễn thoáng cứng lại trong giây lát, sau đó rất tự nhiên chuyển chủ đề: “Vừa nãy em gọi cho Tống Viễn à?”
Nghe ấy hỏi , tôi mới nhớ ra, bèn gật đầu: “Ừ, tôi muốn ta đến thăm ba tôi, gọi hoài không . Anh có biết ta đang ở đâu không?”
Ánh mắt Hạ Nghiễn khẽ lóe lên, nhẹ nhàng lắc đầu, giọng điệu rất chân thành: “Tôi không biết, mà… ta không báo cáo lịch trình với em à?”
Tôi sững sờ: “Báo cáo lịch trình?”
Hạ Nghiễn chớp mắt, đáy mắt trong veo, vẻ mặt đầy khó hiểu tôi: “Theo tôi thấy, một người trai đạt chuẩn, điều cơ bản nhất chẳng phải là luôn báo cáo lịch trình với , để ấy yên tâm sao?”
Tôi cúi đầu, không trả lời.
Hạ Nghiễn có vẻ rất bất ngờ, hơi nhíu mày, chân thành hỏi lại: “Tống Viễn… không sao?”
Thấy tôi vẫn im lặng, ấy cau mày, vẻ mặt đầy bất bình mà lên tiếng thay tôi.
“Vậy Tống Viễn tính là kiểu trai gì chứ? Anh ta quá tệ rồi, chuyện gì cũng để tự lo, không nghe điện thoại, mập mờ với người khác, không báo cáo hành tung. Anh ta đối xử với em như , thực sự quá đáng lắm luôn…”
Tôi vẫn không gì, trong lòng lại không kìm mà bị lời của Hạ Nghiễn tác .
Những điều ấy đều là sự thật.
Tống Viễn bây giờ thực sự không phải một người trai tốt.
Tôi và ta đã ở bên nhau bốn năm, tôi không biết từ khi nào ta bắt đầu thay đổi.
Hình bóng Tống Viễn ngày trước, người luôn đặt tôi lên hàng đầu, dần dần trở nên mơ hồ trong trí nhớ tôi.
Bạn thấy sao?