Trà Xanh Phải Gọi [...] – Chương 2

Chương 2

03

Tôi vốn đã chuẩn bị tinh thần bị khó, không ngờ lại dễ dàng gặp Hạ Nghiễn như .

Thang máy đi thẳng lên tầng 30, cửa văn phòng mở ra một cách mượt mà. Rõ ràng tôi chẳng quen ai, suốt dọc đường, những người tôi gặp đều thân thiện đến lạ.

Tôi nắm chặt quai túi, đứng trước cửa mà không dám bước vào.

Mãi đến khi người đàn ông sau máy tính ngẩng đầu lên, tôi mới cứng ngắc nặn ra một nụ : “Hạ… Anh Hạ.”

Ấn tượng của tôi về Hạ Nghiễn vẫn dừng lại ở thời cấp ba.

Áo sơ mi trắng, dáng người cao ráo, gương mặt đẹp trai đến nghiệt.

Thoáng chốc, nhiều năm đã trôi qua.

Trên gương mặt ấy đã thêm vài phần trưởng thành, từ một chàng trai biến thành một người đàn ông, vẫn mang nét nghiệt như xưa.

Tôi có chút ghen tị.

Hạ Nghiễn đứng dậy, bộ vest cao cấp cắt may tỉ mỉ càng tôn lên dáng người . Cúc áo ở cổ tay để mở, ống tay áo sơ vin tùy ý đến khuỷu tay.

Không hiểu sao, ấy, tôi bất giác nghĩ đến bốn chữ “nho nhã đểu giả”.

Hạ Nghiễn bước đến trước mặt tôi.

Anh ấy có vẻ vừa tắm xong, trên người vẫn phảng phất hương sữa tắm, nhẹ nhàng mà dễ chịu.

Tôi ngước đầu lên.

Anh ấy đang cúi mắt tôi. Ba giây chạm mắt, trong đôi mắt đen láy của ánh lên tia và những đốm sáng vụn vặt.

“Chỉ cần gọi tôi là Hạ Nghiễn là rồi.”

Anh ấy trông khá dễ gần.

Bỗng nhiên tôi cũng không còn quá căng thẳng nữa: “Hạ Nghiễn, đã lâu không gặp.”

Hạ Nghiễn khẽ đáp “Ừm”, liếc mắt về phía sau lưng tôi, sau đó lặng lẽ tiến gần thêm mấy bước: “Tống Viễn không đi cùng em sao?”

Tôi gượng : “Anh ta có việc bận, nên không qua .”

Hạ Nghiễn khẽ nhướng mày, không tỏ thái độ gì.

Khoảng cách giữa chúng tôi lúc này rất gần.

Anh ấy im lặng vài giây, rồi thấp giọng , như thể đang thì thầm ngay bên tai tôi.

“Để một mình lo liệu đủ thứ, với vai trò là trai, Tống Viễn có vẻ không đủ tư cách lắm nhỉ…”

Tôi hơi khựng lại, định ngẩng đầu đỡ vài câu, chạm phải đôi mắt đen láy của Hạ Nghiễn.

Anh ấy đang tôi.

Trực giác mách bảo tôi rằng, từ đầu đến giờ, ấy vẫn luôn tôi.

Tôi đột nhiên cảm thấy căng thẳng, vội vàng quay đầu, chằm chằm vào tòa cao ốc bên ngoài cửa sổ sát đất: “À, ta… ta rất bận…”

“Ồ, sao?”

Hạ Nghiễn thu lại ánh mắt, khẽ thở dài, như thể vô ra.

“Có lẽ do gia giáo nhà tôi không cho phép, dù sao tôi cũng không thể chuyện như để một mình xoay sở khó khăn.”

Tôi bối rối mím môi, im lặng không gì.

Nhưng trong đầu không khỏi tua lại những chuyện trước đây.

Từ khi quen Tống Viễn, dường như lúc nào ta cũng bận rộn.

Tôi bị bệnh, nhà gặp chuyện, tất cả đều chỉ có một mình tôi gánh vác.

Mấy giây tôi chìm trong ký ức, Hạ Nghiễn không thêm gì, chỉ im lặng chờ đợi.

Tôi bất giác .

Từ khi tôi bước vào, Hạ Nghiễn liên tục nhắc đến Tống Viễn, chắc là cũng muốn gặp ta chăng?

Nghĩ , tôi vừa lấy điện thoại ra vừa với Hạ Nghiễn: “Vậy để tôi gọi Tống Viễn đến nhé.”

Hạ Nghiễn: “…”

Không biết có phải do tôi tưởng tượng không, hình như Hạ Nghiễn hơi khựng lại.

Anh ấy không gì, tôi lại hỏi lần nữa: “Tôi gọi ta qua nhé?”

Hạ Nghiễn đột nhiên bật hai tiếng, trong mắt lại chẳng có chút ý nào, giọng còn pha chút nghiến răng nghiến lợi: “Không cần, ngồi xuống trước đi.”

Gương mặt này của ấy thực sự hoàn mỹ, ngay cả kiểu gượng ép cũng khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Nhưng có vẻ như ấy không còn vui như lúc nãy nữa.

Lặp đi lặp lại chuyện Tống Viễn, đến khi tôi thực sự muốn gọi ta qua, thì lại không vui.

Người đàn ông kỳ quặc này.

04

Tôi ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Hạ Nghiễn.

Trên khay trước mặt đặt chiếc bánh xoài mà tôi thích nhất, lúc này tôi chẳng có tâm trí để liếc mắt đến nó.

Bởi vì, trong đầu tôi chỉ có một chuyện, sao mở lời mượn tiền. Tôi căng thẳng đến mức móng tay cũng bấu chặt vào lòng bàn tay.

Còn Hạ Nghiễn thì ngồi bên cạnh tôi, hai chân bắt chéo, lười biếng tựa vào chiếc gối phía sau, kiên nhẫn chờ tôi mở miệng.

Tôi dồn hết can đảm, hít sâu một hơi: “Hạ Nghiễn, thật ngại quá, tôi biết là hơi đường đột, …xin hỏi có thể cho tôi mượn…”

“Được.”

Tôi còn chưa kịp hết câu, Hạ Nghiễn đã ngắt lời.

Anh ấy thản nhiên như thể chỉ đang bàn chuyện thời tiết, chẳng thêm câu nào, trực tiếp lấy ra mấy tấm thẻ nhét vào tay tôi.

Tôi trừng mắt , không thể tin nổi.

Anh ấy vẫn quan sát tôi, thấy tôi mãi chưa có phản ứng, dứt khoát nhét luôn cả ví tiền vào tay tôi, sau đó đứng dậy.

“Em ngồi đây chờ tôi một lát, còn nữa.”

Ngay sau đó, tôi tận mắt chứng kiến ấy không chút do dự lấy ra một bản chuyển nhượng cổ phần.

Tôi sững sờ, vội vàng đặt lại mấy tấm thẻ trong tay, chỉ giữ lại một cái: “Đủ rồi, đủ rồi, không cần nhiều đến thế. Hạ Nghiễn, cảm ơn , cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ trả cả gốc lẫn lãi theo đúng lãi suất ngân hàng.”

Dừng một chút, tôi khách sáo bổ sung thêm:

“Tôi sẽ trả sớm nhất có thể, thật sự rất cảm kích , cảm ơn nhiều lắm.”

Sau khi tôi xong, vẻ mặt Hạ Nghiễn rõ ràng cứng đờ, không gì, hàng mi khẽ rủ xuống.

Tôi không biết ấy sao, chỉ đành cố gắng những lời khách sáo dễ nghe.

“Hôm nào tôi và Tống Viễn sẽ mời ăn cơm.”

Anh ấy đột nhiên ngẩng đầu, nheo đôi mắt dài hẹp, ánh mắt mang theo chút cảm giác áp bức, lời ra lại rất rộng lượng.

“Không cần khách sáo như .”

Tôi thở phào, định đứng dậy cáo từ, đúng lúc này, ấy lại vô :

“Tống Viễn bây giờ ăn khá như , vung nhẹ tay tặng quà cho mấy nữ minh tinh cũng là túi LV, tôi sao dám phiền ta chứ…”

Tôi lập tức sững người, vô thức ấy: “Anh… vừa gì?”

Hạ Nghiễn dường như cũng vừa nhận ra mình lỡ lời, hơi nghiêng đầu, cố gắng che giấu sự hoảng loạn trong mắt, mím chặt môi: “Không, không có gì cả. Tôi tuyệt đối không nhắc đến chuyện Tống Viễn mua túi giới hạn cho nữ minh tinh, em chắc chắn nghe nhầm rồi.”

Tôi khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt: “Tống Viễn… mua túi giới hạn cho nữ minh tinh?”

Hạ Nghiễn trông như thể bị tôi trúng tim đen, vẻ mặt hoảng loạn đến mức không chịu nổi, trợn mắt tôi đầy kinh ngạc: “Sao em lại biết chuyện này?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...