Trà Xanh Nhỏ Của [...] – Chương 4

11

Cuộc săn bắn mùa thu vốn là việc trọng đại của Hoàng gia.

Thế đương kim thánh thượng khoan dung nhân từ, hạ lệnh cho phép các quan đại thần trong triều phép mang gia quyến của mình đi theo.

Ta mặc trang phục kỵ xạ đi theo Hoắc Cảnh đến bãi săn. Tại lều trại, quả nhiên ta thấy một vài bóng người quen thuộc.

Sau buổi hội ngâm thơ thưởng hoa, hành của Tô Vân đã điệu thấp, khiêm tốn hơn rất nhiều.

Khi thấy ta, nàng ta giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đẩy đám đông ra và mỉm với ta.

“Tẩu tẩu, Hoắc Cảnh cưỡi ngựa bắn cung rất giỏi, phủ Tướng quân có hắn, nhất định sẽ đứng đầu.”

“Nếu hắn chỉ quan tâm đến việc săn bắt của bản thân mà không săn sóc tốt cho tẩu thì tẩu cứ với ta, ta sẽ giúp tẩu dạy cho hắn một bài học.”

Ta lặng lẽ lùi lại vài bước, không khỏi nổi da gà vì tiếng gọi tẩu tẩu của nàng ta.

Lần trước nàng ta bị ngã xuống nước, não cũng bị úng nước luôn rồi?

Nhìn thấy hành vi ghét bỏ của ta, nàng ta bĩu môi định trả đũa nhanh chóng bị Dương Chiêu ở bên cạnh nhanh tay chặn lại.

Trước khi những người khác rời đi, Dương Chiêu liếc ta vài cái mà không để lại dấu vết.

Không có sự gián đoạn của họ, toàn bộ cuộc đi săn mùa thu dường như trở nên vô cùng thú vị.

Ta cưỡi hãn huyết bảo mã đi săn cùng Hoắc Cảnh trong rừng, trông vô cùng tiêu sái, phóng khoáng.

Khi chúng ta tiến sâu vào rừng, khung cảnh xung quanh càng trở nên yên tĩnh hơn.

Giữa lúc hỗn loạn, vài mũi tên lạnh lẽo lao ra từ trong bóng tối.

Hoắc Cảnh rút kiếm từ thắt lưng ra hạ gục từng người một, sau đó nhanh chóng bắt đầu chiến đấu với những người mặc đồ đen nhảy ra kia.

Thấy , ta lấy khói báo * từ trong cổ áo ra và đốt. Sau đó rút kiếm mềm ra và nhảy vào vòng vây.

*(Khói báo : phân sói, thường đốt lên ám hiệu báo .)

Mọi người ở kinh thành chỉ biết Hoắc Cảnh cưới nữ nhi của một thương gia Hoàng gia, lại không biết, từ nhỏ ta đã đọc thông thạo sách luận, không những thế, còn có thể dễ dàng múa đao múa kiếm.

Khi còn nhỏ, ta cùng mẫu thân đến chùa cầu phúc. Trên đường đi, ta bị bọn cướp b/ắt c/óc, lâm phải một trận bện/h nặng.

Phụ thân ta rất thương nữ nhi, trong lòng vô cùng lo lắng, đau đớn. Vừa hay, ông lại có giao với cựu hộ quốc đại tướng quân - Hoắc lão gia. Vì , ông nghĩ đến việc gửi ta đến võ đài học chút công phu quyền cước để tự bảo vệ bản thân mình.

Khi đó, ta đã gặp Hoắc Cảnh.

Đám thích khách áo đen lần lượt tiến đến, tác cực kỳ tà/n á/c, không giống người Trung Nguyên.

Nhờ khói báo dẫn đường, chẳng mấy chốc, hộ vệ của bãi săn đã từ phía tây tiến tới.

Ta cầm thanh kiếm mềm và g.i.ế/t ngày càng hun/g hã/n, chặn đường rút lui của đám thích khách áo đen, đột nhiên, ta nghe thấy một tiếng hét kinh hãi sau lưng.

“Phu nhân, cẩn thận!”

Từ phía tây, một mũi tên đột nhiên bắn ra, nhắm thẳng vào ti/m ta.

Mùi má/u tươi nồng nặc xông tới, ta run rẩy đỡ lấy Hoắc Cảnh đang ngã xuống.

Khi đó, ta gần như vô thức về hướng mũi tên.

Trong đoàn hộ vệ, một bóng người đang vội vã rời đi, người nọ vô đánh rơi chiếc dây buộc tóc vàng tơ.

“Đưa tướng quân về trại!”

Ta kiểm tra vết thươ/ng trên vai Hoắc Cảnh, phát hiện miệng mũi tên thực chất tẩm một lớp chất độ/c không màu không mùi.

Nhìn lại khuôn mặt của hắn, thấy một lớp xanh xám mơ hồ, huyết sắc trên môi đã biến mất từ lâu.

Sau khi giao hắn lại cho hộ vệ, ta phi nước đại sâu thêm vào trong khe núi.

12

Khi ta quay lại lều trại, Tô Vân đang đứng trước lều trại, chuyện với ai đó với vẻ mặt buồn bã.

Sau khi lắng nghe cẩn thận, hóa ra thái y sắp tiến hành phẫu thuật lấy mũi tên ra cho Hoắc Cảnh, cần một vị nữ quyến vào trong hầu hạ, thêm nước.

Mọi người tìm ta nhiều lần trong quân doanh vẫn không thấy. Lúc này, Tô Vân dũng cảm đứng lên.

“Ta và Hoắc Cảnh là huynh đệ tốt, bây giờ chiếu cố hắn thì cũng không có gì ngại cả.”

Nhưng xung quanh nàng ta vẫn có những người sáng suốt, bọn họ ngăn cản và cố gắng thuyết phục nàng ta.

“Không , khi rút tên chữa thương thì phải c/ởi y phục, cở/i thắt lưng. Khi hầu hạ, thêm nước, khó tránh khỏi việc tiếp d/a t/hịt. Một nữ tử trong trắng như ngươi, sau này biết gả chồng thế nào?”

Trong ánh mắt lo lắng của mọi người, Tô Vân cắn môi dưới, hốc mắt đỏ hoe, cúi đầu trịnh trọng:

“Đối mặt với sự sống và cái c.h/ế.t, bất kể hắn là nam hay nữ, ta cũng không thể trơ mắt hắn c.h.ế/t đi . Bị cả thiên hạ chỉ trích, chê trách thì có sao đâu nào?”

Lời vừa rơi xuống, tất cả mọi người có mặt đều cảm , lần lượt nghị luận, thì thầm.

Hộ vệ đang chặn nàng ta lập tức mở lều cho nàng ta vào trong.

Có vẻ ngày mai, tin đồn về việc Tô Vân đại nghĩa xả thân cứu mạng Tướng quân sẽ lan truyền khắp chốn kinh thành, trở thành câu chuyện mọi người ca tụng.

n này của mỹ nhân, thật khó mà hưởng thụ nổi.

Tô Vân vừa bước vào lều, liền nóng lòng đưa tay, hận không thể xé toạc y phục của người trên giường, muốn cởi toàn bộ y phục của hắn.

Nàng ta ra quá nhiều tiếng , khiến Hoắc Cảnh tỉnh lại sau cơn hôn mê, hắn đột nhiên giơ tay ra ngăn cản.

“Cút đi, ta muốn phu nhân của ta.”

“Lan Kiều bỏ mặc ngươi thế này, ngươi còn nhớ thương nàng ta! Nàng ta đâu có nghĩa khí như huynh đệ ta đây!”

Sau khi bị hắn gầm lên giận dữ, Tô Vân có chút tức giận, cố ý lớn tiếng chỉ trích ta.

Lời chỉ trích xuyên qua vải mành, rơi thẳng vào trong tai ta.

Ta mở cửa lều, thấy Tô Vân bất chấp sự ngăn cản của Hoắc Cảnh, cố gắng x/é y phục của hắn ra.

Sau vài lần xô đẩy, vết thương trên vai Hoắc Cảnh toạc ra và rỉ má/u.

Thấy , ta nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia tức giận, trực tiếp bước tới, túm lấy cổ áo nàng ta hất mạnh.

Khoảnh khắc đó, trong góc vang lên tiếng vật rơi xuống, xen lẫn tiếng kêu đau đớn của một nữ tử.

Động tĩnh này khiến cho vị thái y mới mang thuốc kim sáng* tới giật mình.

(金创药 thần dược cầm máu thời cổ đại.)

Nàng ta không bao giờ nghĩ tới ta sẽ thủ.

Tô Vân xoa xoa tay đứng dậy, vẻ mặt trông cực kỳ xấu xí.

Vừa rồi lúc ta hất nàng ta ra ngoài không có ai ở đó, nên giờ nàng ta không thể đánh trả ta trước mặt mọi người.

Bất chấp ánh mắt nghi ngờ của các thái y, Tô Vân chỉ trích ta, trong mắt là vẻ chính nghĩa lẫm liệt:

“Tẩu tẩu, ta biết tâủ không muốn nữ tử khác lại gần Hoắc Cảnh, mạng sống của hắn quan trọng, xin tẩu đừng vì ghe/n tuô/ng bừa bãi mà tổn thương hắn.

“Ta từng ở trong quân doanh chứng kiến quân y khâu vết thương cứu người. Chắc chắn có thể giúp ích cho các thái y.”

“Ta hy vọng tẩu tẩu sẽ lấy đại cục trọng và ngừng rắc rối ở đây.”

Những lời nàng ta hợp hợp lý, các thái y đều vuốt râu đồng .

Một vị một thái y trẻ tuổi muốn tiến tới thuyết phục ta rời đi, trước khi hắn kịp đến gần, thì đã bị ánh mắt hung dữ của ta hù doạ.

Ta ném cái gùi xuống đất, khiến mấy bó thảo dược bên trong rơi ra ngoài.

Khi đó, mọi người mới nhận ra ta đang ở trong trạng nhếch nhác, y phục lấm lem bùn đất.

“Đây đều là thảo dược tê, cầm má/u và giải độc. Phu nhân, người thông thạo y thuật sao?”

“Ta biết một chút… người đâu, kéo nữ nhân này xuống.”

Những hộ vệ bên ngoài lều trại vốn là người của Thiên phủ. Sau khi ta vội vã quay lại, thì thấy đã có thêm một nhóm hộ vệ của phủ Tướng quân.

Theo lệnh của ta, hộ vệ cầm kiếm xông vào và dùng vũ lực kéo Tô Vân xuống.

Sau khi thanh tĩnh lại, các thái y tất bật chuẩn bị nước nóng để m/ổ và lấy mũi tên ra.

Ta cẩn thận cởi y phục trên người Hoắc Cảnh, dùng khăn tay lau vết máu lớn trên vai hắn.

“Phu nhân, sao giờ nàng mới tới? Thân thể của ta gần như bị kẻ khác thấy hết mất rồi.”

“Ngoan nào, im lặng.”

Trước ánh mắt ủy khuất của hắn, ta nhét chiếc khăn vào miệng hắn, bảo hắn cắn lấy, thái y bước tới, cầm một con dao sắc nhọn.

Ta cúi đầu áp vào trán hắn an ủi, sau đó đứng dậy nhường chỗ cho thái y.

Chất độc trên mũi tên kia rất hiếm, gần như không lưu truyền ở Trung Nguyên. Ngay cả các thái y cũng có thể không biết.

, thuốc giải chỉ có thể do ta chuẩn bị tại chỗ.

Nước nóng thay hết chậu này đến chậu khác, trong lều trại tràn ngập mùi má/u tan/h nồng nặc.

Cuối cùng, khi thái y rút mũi tên độc ra, Hoắc Cảnh đã mất má/u quá nhiều mà ngất đi.

Ta đắp thảo dược đã chuẩn bị sẵn vào vết thương của hắn, sau đó nhờ thái y đi nấu thuốc.

Mãi đến nửa đêm mọi người mới nghỉ ngơi.

Gặp phải thích khách, Hoàng thân quốc thích và các quan đại thần đều lập tức sơ tán khỏi bãi săn.

Chỉ có một số người chí cốt của Hoắc Cảnh là ở lại hiện trường để quan sát hình.

Khi bước ra khỏi lều trại, ta dễ dàng rút ra một cây cung dài từ trên giá gỗ.

Nạp cung, kéo cung, cuối cùng là bắn tên.

13

“Ahh!!!”

Tiếng hét chói tai xé toạc bầu trời, xuyên thủng sự im lặng hiếm có.

Đám người Dương Chiêu đều đã kiệt sức. Khi đang buồn ngủ, họ bị đánh thức bởi tiếng phát ra bên cạnh.

Nhìn kỹ hơn, Tô Vân đang ngồi thẳng, lúc này, một cánh tay của nàng ta đã bị xuyê/n thủn/g.

Nàng ta chảy rất nhiều m/áu, ngất đi vì đau đớn.

Ta - thủ phạm, vẫn cầm cung mà không hề giấu diếm, họ với vẻ mặt tức giận.

Giơ tay lên, định bắn thêm một mũi tên khác.

“Lan Kiều, ngươi bị điê/n à!”

Người đầu tiên bế Tô Vân lên và bảo vệ trong vòng tay chính là Dương Chiêu. Hắn ta trợn mắt ta như muốn ă/n tươi nuố/t sống.

Ta chĩa cây cung mình đã lên tên vào người hắn ta, một cách đầy vẻ lạnh lùng:

“Tô Vân đã bắn phu quân ta, ta đã nộp vật chứng cho Đại Lý Tự.”

“Nếu bây giờ ngươi không dẫn nàng ta đi, thì mũi tên tiếp theo, ta sẽ bắn thẳng vào đầu nàng ta.”

Người mà Tô Vân định bắn là ta, Hoắc Cảnh đã cố gắng hết sức để đỡ thay ta.

Sau khi vô tổn thương người trong lòng, nàng ta hoảng sợ đến độ bỏ lại dây buộc tóc ngay tại hiện trường.

Ngoài ra, để phân biệt con mồi trong cuộc săn bắn mùa thu lần này, mỗi người đều sẽ sử dụng những mũi tên hoàn toàn khác nhau, và mũi tên khắc chữ ‘Vân’ kia - chính là mũi tên của Tô Vân.

Sau khi bị đe dọa, đám người Dương Chiêu ta với vẻ mặt tràn đầy căm hận, sau đó bế Tô Vân rời đi.

Ta chỉ đứng đó, khuôn mặt tái nhợt vì đau đớn của Tô Vân, sau đó nở nụ giễu cợt.

Đúng là nàng ta muốn g.i.ế/t c.h.ế.t ta, tại sao lại dùng mũi tên khắc chữ ‘Vân’ của chính mình để đi g.i.ế/t ta?

Tô Vân đúng là trà, nàng ta không ng/u ng/ốc như .

Vậy Tô Vân à, ngươi đang may váy cưới* cho ai ?

*(Chỉ hành chịu khổ thay cho người, mình tất công lao lại do kẻ khác hưởng.)

“Lan Kiều à, người muội cần ta đã bắt .”

Sau khi mọi người ở hiện trường đi hết, một nữ tử ẩn nấp phía sau lều trại đã lâu bước ra.

Tô Oản lo lắng ta mấy cái, sau đó lấy khăn tay ra lau vết bẩn trên mặt ta.

“Cảm ơn.”

“Giữa ta và muội không cần khách sáo như … Nhưng mà, sao muội biết hôm nay sẽ có thích khách?”

14

Ngày hôm đó, vì sự xuất hiện của thích khách, cuộc săn bắn mùa thu phải bỏ dở giữa chừng. Sau đó, nỗi khiếp sợ vẫn còn, lòng người sợ hãi.

Đáng tiếc hiện trường lúc đó quá hỗn loạn, bằng cách nào đó, tất cả thích khách áo đen đều biến mất, không để lại manh mối gì.

Để xoa dịu các quan đại thần, một tháng sau, đương kim thánh thượng tổ chức yến tiệc ở trong cung điện.

Lần này, Tô Vân không xuất hiện nữa.

Mũi tên của ta bắn sâu đến mức gần như h/ủy h/oại một cánh tay của nàng ta.

Vật chứng đã bàn giao cho Đại Lý Tự đầy đủ, vì bảo toàn Tô Vân, Tướng phủ không cho nàng ta đến quấy rầy ta nữa

Ta đang ngồi trong sảnh uống trà, mí mắt đột nhiên giật giật.

Ta đảo mắt liếc xung quanh. Này, Hoắc Cảnh bị gọi đi lâu quá thì phải?

Lúc này, một thái giám hoảng sợ chạy từ trong điện ra, lo lắng quỳ sụp xuống dưới chân ta.

Ta đặt ly xuống và bình tĩnh bước ra ngoài.

“Phu nhân, có chuyện không hay rồi! Tướng quân ngài ấy... bị đánh thuốc ở sảnh bên!”

“Biết rồi.”

Tên thái giám báo tin cho ta nhận lấy phần thưởng, sau đó biến mất không tung không tích.

Ta lấy ra vài phong thư từ trong tay áo, ra lệnh cho hộ vệ thiếp thân của mình nhanh chóng rời khỏi Hoàng cung.

Sau khi thu xếp xong mọi việc, ta chạy vội sang sảnh bên.

Khi ta đạp tung cánh cửa, Tô Vân đã ngã xuống đất, y phục cởi bỏ một nửa, ánh mắt thâm , khuôn mặt thanh tú.

Còn Hoắc Cảnh thì ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở mép giường, lạnh lùng kề kiếm vào cổ nàng ta.

“Hoắc Cảnh, xin hãy để ta giúp ngươi! Ngươi cứ coi như đây là một mối quan hệ xá/c th/ịt ngắn ngủi, ta sẽ không ngươi.”

“Muốn c/h.ế.t hay đi ra ngoài?”

Lưỡi kiếm sắc bén tiến về phía trước, chém vào làn da mỏng manh của Tô Vân một cách không thương tiếc gì.

Sau khi thấy Hoắc Cảnh vẫn bình an vô sự, ta chậm rãi bước vào trong điện, thở phào nhẹ nhõm.

“Phu nhân! Mau tới mỹ nhân giải cứu hùng!”

Nhìn thấy bóng dáng của ta, sắc mặt Hoắc Cảnh đỏ bừng, ủy khuất kêu lên vài tiếng.

Ta gật đầu, sau đó lấy lọ thuốc từ trong tay áo ra, nhét một viên thuốc vào miệng của hắn, gỡ tay hắn ra khỏi eo ta.

“Người đâu, mang mấy xô nước lạnh vào cho Tướng quân.”

“Ngoan, ta còn có việc phải .”

Hộ vệ ngoài cửa lần lượt bước vào. Ta túm lấy cổ áo Tô Vân, dội một xô nước lạnh lên người nàng ta từ đầu đến chân.

Sau khi Hoắc Cảnh thanh tỉnh trở lại, ta kéo nàng ta thẳng tới đại điện.

15

Khi tiến vào đại điện, ta nhận ra bầu không khí bên trong vô cùng u ám, nặng nề, mọi người có mặt đều có vẻ nghiêm túc.

“Lan Kiều, vừa rồi mật thám báo tin, quân Hung Nô xâm lược, biên quan hỗn loạn.”

“Thánh thượng tức giận, nghi ngờ trong quân doanh có kẻ tiết lộ bản đồ phòng thủ biên giới.”

Tô Oản từ phía trước bước đến chỗ ta, khẽ thì thầm vào tai ta.

Tô Vân đang nằm trên đất với bộ y phục xộ/c xệc/h, giống như đột nhiên nhận ra gì đó, nàng ta ngẩng đầu ta, ánh mắt cực kì sáng ngời:

“Là nàng ta! Là Lan Kiều! Nàng ta đã thấy bản đồ phòng thủ biên giới của chúng ta!”

Nàng ta kể về cái đêm Hoắc Cảnh đại thắng biên quan trở về, cũng là cái đêm ta và nàng ta gặp nhau lần đầu, cái đêm ta đánh bại nàng ta ở trên bàn cát.

Dưới sự nhận định chắc chắn của nàng ta, mọi người không khỏi hướng ánh mắt thăm dò về phía của ta.

Ta không vội phủ nhận mà nhẹ nhàng nâng cằm nàng ta lên, hỏi nàng ta một cách trịch thượng.

“Tô Vân, đêm đó người mời các ngươi tới phủ Tướng quân của ta uống rượu, xem lại trận Lật Thủy là ai?”

Tô Vân cau mày, giống như không hiểu vì sao ta lại hỏi chuyện này, nàng ta lập tức trả lời mà không cần suy nghĩ.

“Dương Chiêu , sau khi trở lại kinh thành, huynh đệ chúng ta phải tụ họp một trận ra trò…”

Sau khi nghe đáp án như dự liệu, ta gật đầu và tiếp tục hỏi.

“Cuộc săn bắn mùa thu và mũi tên tẩm độc khắc chữ ‘Vân’ của ngươi. Nói cho ta biết, ai với ngươi ta ở phía đông?”

“Dương Chiêu ngươi gặp phải thích khách, có thể lợi dụng…”

“Câu cuối cùng, kẻ bày mưu tính kế, lừa Hoắc Cảnh tới Thiên điện rồi hạ thuốc là ai?”

Trong đại điện yên tĩnh đến đáng sợ, cuối cùng, Tô Vân cũng tái mặt trước từng câu hỏi ép sát của ta.

“Dương Chiêu muốn giúp ta, để ta và Hoắc Cảnh gạo nấu thành cơm.”

Ta khịt mũi, buông cằm nàng ta ra. nàng ta ngã hoàn toàn xuống đất, lặng yên rơi lệ.

“Chiếc váy cưới ngươi may cho người khác, trông thật đẹp.”

“Hy vọng bệ hạ điều tra rõ ràng, bắt giữ kẻ phản bội Dương Chiêu.”

Ta vừa dứt lời, thì một nhóm lớn người xuất hiện.

Hoắc Cảnh đè Dương Chiêu đang bị trói gô xuống đất, vẻ mặt nghiêm túc quỳ xuống trước đại điện.

Sau khi bị chế phục, Dương Chiêu vẫn tiếp tục ngụy biện, hung tợn ta và chửi bới.

“Lan Kiều, đây chỉ là suy đoán của ngươi! Ngươi không có bằng chứng!”

“Bệ hạ minh, Dương gia ta ba đời trung thành, đứa nhỏ Dương Chiêu bị oan! Ngài đừng nghe lời nữ tử này !”

An Vĩnh Hầu nóng lòng muốn bảo vệ nhi tử của mình, ông ta lập tức quỳ xuống trước điện, không ngừng dập đầu, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Các quan đại thần có mặt đều khá , không thể chịu nổi.

Trùng hợp thay, đúng lúc này, bên ngoài cung điện, Đại Lý Tự Khanh và một thích khách mặc đồ đen với những vết thương khắp người xuất hiện.

Người này chính là người Hung Nô mà ta dàn xếp Tô Oản ngồi xổm bên ngoài bãi săn bắt giữ khi đám thích khách rút lui ngày đó.

Một phong thư bí mật tìm thấy trên người hắn ta, đó là bản đồ phòng thủ của bãi săn.

Ta mỉm ngồi xổm xuống, giơ tay vỗ nhẹ vào khuôn mặt tái nhợt của Dương Chiêu.

“Ngươi tiếp cận Tô Vân chính vì muốn lấy bản đồ phòng thủ bãi săn từ tay nàng ta. Như , ngươi có thể lợi dụng sơ hở và bố trí sát thủ Hung Nô ám sát Hoắc Cảnh.”

“Trùng hợp thay, ta cũng lấy bản đồ phòng thủ từ tay Tô Oản, cũng lợi dụng sơ hở để bắt ngươi.”

Trước khi bị đưa tới Đại Lý Tự, tên thích khách đã bị tr/a tấ/n một thời gian dài trong Phủ Tướng quân. Bây giờ, khi thấy ta, hắn đã nhận tội ngay tại chỗ, không chút do dự khai ra Dương Chiêu.

Mọi chuyện đã bị phơi bày, Dương Chiêu bỗng nhiên tái mặt.

Nhưng trước khi bị lôi đi, hắn vẫn không cam lòng mà kéo lấy gấy váy ta.

“Ngươi bắt đầu nghi ngờ ta từ khi nào?”

Ta gọn gàng đá hắn ta một cái, giật lại gấu váy của mình từ tay hắn ta.

“Đêm đầu tiên chúng ta gặp nhau, bản đồ phòng thủ biên giới đặt trong thư phòng phu quân ta bị sai. Khi đó, ta đã đoán trong phòng có kẻ trộm và bắt đầu đề phòng.”

“Ban đầu, ta còn tưởng là Tô Vân, nàng ta ng/u quá. Còn ngươi - người đưa nàng ta đến chỗ Hoắc Cảnh, thì lại có vẻ hơi mất tập trung.”

“Ngươi là tiểu Thế tử của Hầu phủ, người nắm giữ chức vụ cao trong triều, người phụ thân ngươi sủng ái hơn, lại là huynh trưởng của ngươi.”

“Ngươi ở trong quân doanh nhiều năm lại không có thành tựu gì lớn lao, thấy phần lớn quyền lực Hầu phủ sắp rơi vào tay huynh trưởng ngươi, ngươi bắt đầu nảy sinh tâm tư.”

“Chỉ cần lấy bản đồ biên giới, hy sinh mấy thành trì và cấu kết với người Hung Nô. Sau đó lại giả vờ đẩy lùi người Hung Nô, ngươi - Dương Chiêu, có thể lập đại công, phong Hầu bái tướng.”

“Nhưng trước sau gì Hoắc Cảnh cũng là trở ngại của ngươi, không có hắn thì ngươi không thể trở thành thống soái .”

“Vì thế, ngươi phái người Hung Nô lẩn vào bãi săn và ám sát hắn không thành. Đêm nay, ngươi tìm mọi cách để dẫn dụ, khiến hắn phạm sai lầm và ngã ngựa. Như , ngươi có thể nhân cơ hội này mà dẫn quân thay hắn.”

Những âm thanh hỗn loạn trong đại điện biến mất, mọi người im lặng lắng nghe lời của ta.

Dương Chiêu nghe lời này thì sửng sốt, hắn ta vẫn không hiểu vì sao ta có thể đoán toàn bộ kế hoạch của hắn ta.

Cuối cùng, hắn ta lẩm bẩm vài câu, sau đó bị kéo vào nhà lao.

Chỉ còn lại một mình Tô Vân.

Nghe ta xong, nàng ta giống như hiểu lại giống như không hiểu, ngơ ngơ ngác ngác ngồi trên mặt đất, vẫn có chút mờ mịt.

Như xem ra, loại trà hảo hán như nàng ta thực sự không thông minh lắm.

Mãi đến khi bị hộ vệ khiêng xuống, nàng ta mới tỉnh táo lại và lạnh với chính mình:

“Lan Kiều, ngươi thắng rồi, ta thật sự không cam lòng thua một nữ tử phong kiến như ngươi.”

“Tô Vân, rõ ràng ngươi cũng là nữ tử, ngươi lại luôn dùng ánh mắt của nam nhân, luôn cao cao tại thượng những nữ tử khác.”

“Ngươi coi thường ta, coi thường tất cả những nữ tử nơi này.”

“Trong mắt ngươi, nữ tử thích phấn son trang điểm là sai, nữ tử đắm chìm trong nhi nữ trường là sai, những điều này thì có gì sai?”

“Nữ tử có thể ngắm hoa ngắm bướm, cũng có thể múa đao múa kiếm. Có thể rửa tay nấu súp, cũng có thể cưỡi ngựa ra trận g.i.ế/t c.h.ế.t kẻ thù. Có thể đàm luận thiên trường địa cửu, cũng có thể trù tính quốc gia đại sự. Dịu dàng, bền bỉ, dũng cảm, hèn nhát, đều là những từ không phân biệt nam nữ.”

“Ngươi không thua ta, ngươi chỉ thua vì sự chán ghét và thành kiến của bản thân đối với nữ tử.”

16

Đúng là bản đồ phòng thủ biên giới do Dương Chiêu tiết lộ là sai, chuyện người Hung Nô quay trở lại xâm lược cũng là sự thật.

Thánh thượng sai Hoắc Cảnh dẫn quân trấn giữ biên ải, đẩy lùi quân Hung Nô.

Lần này, ước chừng, lại là một mùa xuân thu khác.

Trước khi rời đi, ngày nào Hoắc Cảnh cũng quấy rầy ta. Thỉnh thoảng, trên đôi mày và đôi mắt lạnh lùng của hắn, lại có vài nét buồn bã.

“Phu nhân, ngày mai ta đi rồi.”

“Ừ, ừ, ừ, phu quân nhớ bảo trọng.”

“… Phu nhân, nàng còn điều gì chưa với ta không?”

“Ngày mai thức dậy thì ý chút, đừng đánh thức ta.”

“...”

Dưới ánh nến mờ ảo, Hoắc Cảnh lẩm bẩm hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng ôm ta vào lòng.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, những đầu ngón tay của hắn nấn ná, vuốt ve khuôn mặt ta nhiều lần.

Ngày thứ hai, quả thực khi thức dậy Hoắc Cảnh vô cùng thận trọng, lưu loát, gọn gàng xách hành lý rời nhà.

Nhưng trước khi quân đội xuất phát, hắn vẫn không bỏ cuộc mà đứng ở cổng phủ quan sát rất lâu.

Mãi đến khi thằng nhỏ* kiên quyết lắc đầu, Hoắc Cảnh mới quay người lại và bước lên xe ngựa với vẻ mặt buồn bã.

*(小厮 chỉ người hầu nam chưa đủ tuổi, đi ở đợ từ bé.)

Ta ngồi trong xe ngựa chống cằm chờ đợi hồi lâu, mãi đến khi một đôi bàn tay quen thuộc xuất hiện vén tấm rèm lên, ta mới bật thành tiếng:

“Tướng quân à, chàng có cần quân sư không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...