Trà Xanh Nhất Định [...] – Chương 9

CHƯƠNG 9

11

Lúc Trình Gia Thụ vội vàng chạy về nhà, đã là hơn hai giờ sáng.

Trên người ta vẫn còn mùi nước hoa mà Trần Điềm hay dùng, chắc là dỗ dành ta ngủ rồi mới vội vàng quay lại tìm tôi.

“Diệu Diệu, em, em nghe !” Trình Gia Thụ vừa gõ cửa vừa vắt óc giải thích với tôi, “Mọi chuyện không như em nghĩ đâu, với ta, chỉ là một lần say rượu mất lý trí, là ta tự bám lấy , không hề có cảm gì với ta!”

“Chỉ một lần, ta đã mang thai con của , trước đây không phải em rất sợ sinh con sao? Đến lúc đó sẽ giữ lại đứa bé, đưa cho ta một khoản tiền để ta cút đi, không?”

Giọng Trình Gia Thụ hơi run rẩy, ngược lại còn chất vấn tôi: “Chúng ta ở bên nhau bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ em còn không tin sao?”

Tôi ở trong phòng nghe những lời logic lẫn lộn này của ta mà lạnh một tiếng.

Trình Gia Thụ chính là kiểu người cá mè một lứa, vừa luyến tiếc cảm nhiều năm giữa tôi và ta, không muốn mất đi gia đình tôi – một hậu phương vững chắc, cũng không muốn đánh mất Trần Điềm – đóa hoa giải ngữ mang đến cho ta vô hạn kích thích.

Anh ta quen thói dối, bề ngoài thì thâm với , thực chất quay lưng lại có thể ve vãn người khác.

Giống như kiếp trước, rõ ràng ta thể hiện tôi tha thiết, trong mắt chỉ có mình tôi, điều đó cũng không ngăn cản việc ta và Trần Điềm lén lút qua lại, để ta mang thai, cuối cùng thậm chí còn tìm mọi cách, vì Trần Điềm mà hành hạ tôi đến chết.

Tôi siết chặt tay, hỏi ta trong phòng: “Trình Gia Thụ, nếu em và Trần Điềm bắt chọn, sẽ chọn ai?”

“Tất nhiên là chọn em!” Trình Gia Thụ không chút do dự, kiên quyết trả lời, “Cả đời này chỉ cưới một người vợ, đó chính là em! Diệu Diệu!”

“Nhưng chúng ta còn chưa kết hôn, đã ra chuyện con riêng, chuyện này em thật sự không thể chấp nhận .”

“Anh bảo ta thai!” Trình Gia Thụ vội vàng trả lời tôi, “Nếu Diệu Diệu không thích, thì đừng sinh!”

Nghe này, thật thâm , nghe êm tai biết bao, đống lời dối này, không biết ta muốn lừa ai nữa.

Tôi mở cửa phòng, vào đôi mắt mừng rỡ của Trình Gia Thụ.

“Diệu Diệu, cuối cùng em cũng chịu tha thứ cho rồi sao?”

Anh ta nâng niu món trang sức mua với giá trên trời kia, ân cần đưa đến tay tôi, dịu dàng : “Đây là món mua cho em, không phải em thích sapphire nhất sao, em muốn gì cũng chiều, đừng giận nữa, không?”

Tôi mỉm với ta, với người ở đầu dây bên kia: “Cô nghe rõ chưa, sau này đừng bám lấy Trình Gia Thụ nữa!”

“Gia Thụ sẽ chỉ kết hôn với tôi, cho dù có mang thai, ầm ĩ ở đây thì sao? Cô là cái thá gì? Cô xem nhà họ Trình có thừa nhận không?”

“Em đang chuyện điện thoại với ai ?” Giọng Trình Gia Thụ run lên.

Tôi bật loa ngoài, tiếng khóc thê thảm của Trần Điềm vang lên từ điện thoại.

Ngay lúc Trình Gia Thụ định vội vàng lên tiếng, tôi cúp máy.

Cùng lúc đó, điện thoại của Trình Gia Thụ reo lên, Trần Điềm gọi điện như điên.

Người ta cứng đờ, đứng trong bóng tối, vẻ mặt giằng co và do dự.

“Diệu Diệu.” Giọng Trình Gia Thụ hơi khàn, mở điện thoại tin nhắn của Trần Điềm, mặt mày tái nhợt.

Anh ta muốn tiến lên nắm lấy tay tôi, khàn giọng hỏi: “Diệu Diệu, em không nỡ bỏ , em sẽ tha thứ cho .”

“Bây giờ ấy đang mang thai, không thể để ấy xảy ra chuyện, em đợi về, về nhất định sẽ cho em một lời giải thích.”

Trình Gia Thụ xoay người định bỏ đi, tôi đứng bên cửa thong thả với ta: “Trình Gia Thụ, nếu hôm nay bước ra khỏi cánh cửa này, chúng ta sẽ hủy hôn ước, từ nay đi đường dương quan, tôi qua cầu độc mộc.”

“Em đừng giận dỗi nữa.” Trình Gia Thụ chỉ dừng lại một chút, quay đầu tôi một cái, rồi lại tiếp tục đi ra ngoài.

“Anh sẽ cưới em, cũng không thể để Trần Điềm xảy ra chuyện! Dù sao ta cũng đang mang thai con của !”

Trình Gia Thụ bắt tôi thỏa hiệp, cứ như kết hôn là ân huệ của ta ban cho tôi .

Còn tôi thì nghịch ngỡ món trang sức trong tay, đứng bên cửa không nhịn bật .

Đồng thời, phía sau có một đôi tay to lớn ôm lấy eo tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...