Trình Gia Thụ dẫn người vào lúc 9:05, cả nhóm có bảy người, hai người tôi quen là kế toán và thư ký của công ty, là hai rất có khí chất, bốn người còn lại là người đến bàn chuyện hợp tác.
Họ còn chưa ngồi xuống, tôi đã thấy Trần Điềm xông ra, vẻ mặt thất hồn lạc phách chằm chằm Trình Gia Thụ.
Tôi tập trung tinh thần, còn tưởng Trần Điềm sẽ gào thét điên cuồng.
Không ngờ ta lại dùng chiến thuật vòng vo, không ồn ào, dùng nước mắt để tấn công.
Chiêu này không có tác dụng đâu em .
Tôi tặc lưỡi, cảm thấy bất lực, đang định thêm dầu vào lửa.
Trần Điềm không phụ sự mong đợi của tôi, ném ra một quả b.o.m tấn: “Em có thai rồi, Trình Gia Thụ.”
“Em biết không muốn đứa bé này, em sẽ theo ý , bỏ đứa bé này!”
Nói xong, chị này ném cho Trình Gia Thụ một tờ báo cáo kiểm tra.
Sau đó, vành mắt đỏ hoe, ta như một tên đàn ông bội bạc, rồi quay người bỏ đi, giày cao gót gõ lộp cộp.
Trình Gia Thụ liếc tờ báo cáo kiểm tra trong tay, sắc mặt lập tức hoảng hốt.
“Điềm Điềm! Đừng! Em quay lại đây!” Lúc này ta cũng chẳng quan tâm gì khác, trong đầu chỉ toàn thông tin Trần Điềm mang thai con của mình, dậm mạnh chân một cái, trực tiếp đuổi theo, bỏ mặc khách hàng ở lại đây.
“Con nhất định không bỏ! Đó là con của em và ! Anh tuyệt đối không cho phép em bỏ nó!”
Mọi người nhất thời đứng chôn chân tại chỗ, trơ mắt Trình Gia Thụ chạy xa.
Đặc biệt là hai người Trình Gia Thụ dẫn đến, vẻ mặt đều rối rắm và bất lực.
Họ biết mối quan hệ của Trình Gia Thụ và tôi, cũng từng gọi tôi là bà chủ vài lần.
Hai nhỏ không biết phải sao, thấy khách hàng mặt mày đen sì, chỉ có thể lo lắng bất an nhắn tin cho tôi.
Tôi thấy tin nhắn liên tiếp hiện lên trên điện thoại, khẽ mỉm , cảm kích sự trung thực của họ, trả lời: 【Đừng lo lắng, đã sắp xếp rồi.】
Vừa gửi tin nhắn xong, Chu Hạc đã xuất hiện trong tầm mắt tôi, rất nhanh chuyển hướng câu chuyện.
Tôi ta vừa vừa dẫn mấy khách hàng vào phòng riêng, gửi cho ta một sticker giơ ngón tay cái.
Chu Hạc trả lời: 【Cô cáo nhỏ, đợi ở ngoài, đừng chuồn mất đấy.】
Tôi nhướng mày, tay ngứa muốn phản bác ta, nghĩ đến việc ta đang bàn chuyện hợp tác, nên im lặng xóa câu vừa gõ để mắng ta.
Đến khoảng mười giờ rưỡi, tôi thấy Chu Hạc mỉm đi ra, trong lòng biết lần này chắc chắn thành công rồi!
Anh ta cầm hợp đồng đến, cúi người tôi, ngoắc ngoắc ngón tay : “Đi thôi.”
Tôi nhướng mày, không nhúc nhích, Chu Hạc khẽ thở dài, ngồi xổm xuống trước mặt tôi : “Em thật sự không chịu để oai phong một lần.”
“Đưa tay ra.” Chu Hạc trừng mắt tôi, tôi ngoan ngoãn đưa tay ra.
Ban đầu tôi tưởng Chu Hạc sẽ đưa hợp đồng cho tôi xem, không ngờ, ta lại đeo vào ngón áp út của tôi một chiếc nhẫn kim cương to bằng trứng bồ câu. Tôi sững sờ tại chỗ, có chút luống cuống muốn rút tay về, bị Chu Hạc nắm chặt.
Anh ta nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay tôi, hạ giọng : “Diệu Diệu, Valentine vui vẻ.”
Không biết vì sao, sống mũi tôi cay cay, có chút cảm cũng có chút muốn khóc.
“Em không chuẩn bị gì cho cả.” Tôi ngại ngùng, sự chu đáo của ta dường như càng nổi bật sự qua loa của tôi.
Chu Hạc lại đến cong cả mắt, nắm tay tôi về nhà : “Em còn khiến rung hơn bất kỳ món quà nào.”
Đêm dài dằng dặc, ánh trăng kéo bóng hai chúng tôi dài ra.
Trình Gia Thụ lúc này chắc đang ôm Trần Điềm dỗ dành, vui mừng vì sắp bố.
Hắn ta chắc chắn đã quên mất vị hôn thê của mình, còn có hợp đồng phim ảnh gì đó, trong đầu chỉ toàn Trần Điềm và đứa bé trong bụng ta thôi.
Nhưng tôi không ngờ, hắn ta còn bận rộn nhắn tin qua loa cho tôi: 【Bảo bối, hôm nay ngủ lại công ty, em không cần đợi , ngủ sớm đi.】
【Ừ.】
Còn vị hôn thê mà hắn ta tưởng đang đơn phòng không, thực ra đang bị hôn đến choáng váng.
Ngay cả tin nhắn đó cũng là do Chu Hạc giúp tôi trả lời.
Bạn thấy sao?