Trà Xanh Không Thể [...] – Chương 1

01.

Đồng nghiệp Hiểu Hiểu bỗng dưng trở thành một chuyên gia ẩm thực.

Cứ mỗi khi đồng nghiệp đặt cơm hộp là ta lại chê bai, còn là không hợp khẩu vị, lần sau đừng đặt món đó nữa.

Vì nể mặt nhau nên mọi người đều nhẫn nhịn.

Cho đến khi người thân tôi mang cơm trưa “ ” đến.

Cô ta không chỉ giành lấy phần cơm đó, còn bĩu môi chê bai: “Ôi chao, mấy nắm cơm này tệ quá, chắc là còn có phẩm màu nữa.

Thôi thôi, ai bảo tôi là người tốt bụng chứ, đống đồ bỏ đi này thì tôi đành cố gắng ăn giúp cậu , không cần cảm ơn tôi đâu!”

Hả, hóa ra ăn không của người ta còn bày đặt lý sự như sao?

Vậy thì thật ngại quá, tôi đây ghét nhất là loại người thích ăn không của người khác.

Đụng đến tôi rồi thì xác định là xong đời.

01.

Hôm qua thân gọi điện thoại muốn đến Thượng Hải thăm tôi.

Tôi kích đến mức cả đêm không ngủ .

Khi đi , cả người tôi tràn đầy năng lượng.

Không có lý cho gì khác.

Tiểu Vân và tôi quen biết nhau nhiều năm, tài nấu nướng của ấy đạt đến mức xuất thần nhập hóa.

Từ khi chuyển đến chỗ khác, đã rất lâu rồi tôi chưa ăn đồ ăn do ấy nấu.

Đến giờ ăn trưa, quả nhiên Tiểu Vân mang theo hộp cơm đến.

“Tớ cố ý cho cậu đấy, nhất định phải ăn hết đó!”

“Cậu thì dù là phần của ai tớ cũng ăn hết.” Tôi gật đầu nhận lấy, mở nắp hộp ra.

Một mùi hương nồng nàn lan tỏa.

Đập vào mắt tôi là món thịt kho tàu màu cánh gián đậm đà.

Ở ngăn dưới, cơm nắm hình gấu nhỏ, cơm nắm hình ếch xanh, cơm nắm dưa hấu chà bông, xếp ngay ngắn bên nhau, trông vô cùng đáng .

Tôi lấy một đôi đũa, đang chuẩn bị nếm thử.

Khóe mắt tôi liếc thấy một bóng người, cả người tôi lập tức cảm thấy không ổn.

Cố Hiểu Hiểu cầm theo máy quay phim thể thao.

Thấy , ta hớn hở chạy tới, đẩy Tiểu Vân sang một bên hỏi tôi: “Hứa Hủ, cậu ăn gì đấy?”

Vừa , ánh mắt ta xuống.

Khi thấy những nắm cơm sống như thật, ta kêu lên một tiếng: “Đáng quá!”

Sau đó, ta dùng ánh mắt đáng thương tôi.

Tôi thật sự cạn lời.

Cố Hiểu Hiểu luôn dùng ánh mắt này mọi người.

Ánh mắt nóng rực khiến mọi người ngại ngùng, đều sẽ chia cho ta một nửa đồ ăn.

Trước đây tôi cũng nhẫn nhịn.

Nhưng hôm nay là cơm trưa do Tiểu Vân tự tay .

Tôi thật sự không muốn chia sẻ liền giả vờ không hiểu ý ta trả lời: “Tôi cũngthấy đáng .”

Thấy tôi không hiểu ý mình.

Cố Hiểu Hiểu khựng lại, ngược lại bắt đầu lựa chọn: “Nhưng mà cơm nắm hình ếch xanh và dưa hấu của cậu không tốt cho sức khỏe lắm thì phải?”

Tôi còn chưa kịp phản ứng liền nghe ta tự mình giải thích: “Mọi người đều biết, thực phẩm tốt cho sức khỏe thời nay rất lung tung, không ít đồ ăn đều là cho thêm hương liệu, cơm nắm của cậu màu đẹp chắc là do bỏ thêm phẩm màu nhuộm nên mới thế, khó tiêu hóa lắm.

Mọi người ăn cơm ở ngoài, nhất định phải ý mấy món màu mè đẹp mắt, mấy món đó cơ bản đều là sản phẩm của công nghệ cả đấy.”

Cuối cùng, ta còn thêm: “Mọi người thấy Hiểu Hiểu đúng thì nhớ bình luận đồng ở dưới nha.”

Một bộ dạng năng rất đường hoàng.

Nghe xong chúng tôi đều choáng váng.

Tiểu Vân thì hiểu ra.

Cô ta đang bóng gió chê bai cơm ấy nấu không tốt cho sức khỏe.

Một người hướng nội như Tiểu Vân chỉ biết đỏ mặt giải thích: “Không… Không phải sản phẩm công nghệ đâu.

Cơm nắm hình ếch xanh và dưa hấu là tớ dùng nước rau củ để tạo màu, cơm nắm hình gấu là nước sốt thịt kho tàu, đều là đồ rất tốt cho sức khỏe.”

Cố Hiểu Hiểu thấy càng đà trực tiếp xông lên giật lấy hộp cơm, mạnh miệng : “Tôi chưa ăn qua tay nghề của cậu mà, sao biết những điều này.

Nhìn kỹ xem, mấy nắm cơm này của cậu cũng rất bình thường thôi, hương vị chắc cũng không ngon, mấy trẻ tuổi các cậu chỉ biết lãng phí đồ ăn.”

“Thôi thôi.” Cô ta vỗ vỗ ngực, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Ai bảo Hiểu Hiểu người vừa xinh đẹp vừa tốt bụng chứ.

Ngoan nào, những món khó ăn này cứ để tôi giúp cậu giải quyết cho.”

Đột nhiên tôi bị ta nhắc đến tên.

Tôi hoàn hồn, hộp cơm bị giật mất, cuối cùng cũng nổi giận.

Tôi thật sự không hiểu nổi trên đời này sao lại có người vô liêm sỉ như Cố Hiểu Hiểu.

Một tháng trước, ta đột nhiên sắm máy quay phim, trở thành một người chuyên đi ăn chực trên mạng.

Nội dung video mỗi ngày chính là ghi lại cảnh ta ăn trưa ở chỗ các đồng nghiệp.

Cô ta đi đến từng vị trí việc để ăn chực.

Các đồng nghiệp tuy rằng trong lòng không vui tính đều tương đối hiền lành, hơn nữa nghĩ đến cảm đồng nghiệp, cũng đều nhẫn nhịn.

Cùng lắm thì hạ thấp tiêu chuẩn ăn uống của mình, coi như tiết kiệm tiền.

Ai ngờ Cố Hiểu Hiểu càng càng quá đáng.

Nếm thử xong, còn đi đến từng vị trí việc để chê bai một lần.

“Món tào phớ này sao lại là vị mặn , tôi không thích ăn, lần sau cậu đừng gọi món này nữa.”

“Tôi thật sự hết nổi, chẳng phải đã là tôi không thích vị tỏi sao, tại sao lại gọi tôm rang tỏi?”

Chê bai còn chưa đủ.

Lần nọ, ở cuối video ta nhắc đến: “Hôm nay Tiểu Lâm có hơi keo kiệt, hôm nay tôi không thích ấy.”

Nguyên nhân là Tiểu Lâm gần đây hoàn thành một dự án.

Cô ấy rất vui, gọi món cá hồi để tự thưởng cho mình.

Món đồ ăn hơn 300 tệ, còn chưa ăn hai miếng đã bị Cố Hiểu Hiểu một tay giật lấy.

Những món rẻ tiền trước đây thì thôi đi.

Cá hồi quá đắt, Tiểu Lâm thật sự tiếc liền giật lại.

Thấy ấy thật sự tức giận nên Cố Hiểu Hiểu mới không nguyện mà trả lại một nửa, hạ giọng : “Được , không ăn nhiều của cậu là chứ gì.”

Video này đã ra không ít tranh cãi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...