13
Khách sáo xong, Tổng Triệu mời tôi vào phòng họp.
Lễ tân bưng một cốc cà phê đặt trước mặt tôi.
Khi ta rõ người trước mặt là tôi, ánh mắt rõ ràng lộ ra chút hoảng hốt.
“Tôi xin lỗi, cách đây một tháng tôi bị chó cắn nên từ đó thấy… dị ứng với cà phê rồi, ơn mang đi giúp.”
Loại người quen thói thấy sang bắt quàng họ thế này, tôi chẳng cần phải nể mặt. Hồi trước tôi chỉ bưng một cốc cà phê đã bị mắng là ăn cắp, giờ chính ta mang cà phê cho tôi, tôi còn chẳng buồn đến.
Tổng Triệu nghe tôi mà có vẻ hơi khó hiểu, sắc mặt rõ ràng không vui, quay sang trừng mắt lễ tân:
“Mau mang đi! Lần sau nhớ hỏi kỹ khách thích uống gì rồi hãy mang vào!”
Lễ tân cúi đầu đỏ mặt, bưng cốc cà phê ra ngoài.
Tôi biết ta nhận ra tôi rồi. Hồi đó trong văn phòng, ta chỉ dám bắt nạt mình tôi, sao mà quên ?
Thật ra tôi không cố nhắm vào ta, có những người chỉ cần nắm chút quyền lực liền thích chèn ép người khác, kiểu người này, bị người khác đối xử tệ thì cũng chẳng oan.
Nhìn cảnh lễ tân mất mặt, mấy người khác trong phòng họp cũng ngồi im thin thít, không ai dám nhúc nhích.
Vương Hạo ra hiệu cho Trần Phi Nhi—người mới—đi rót nước cho tôi. Chắc hắn nghĩ ta chưa từng bắt nạt tôi, nên tôi sẽ không khó.
Tiếc là hắn không biết, Trần Phi Nhi cũng từng âm thầm chèn ép tôi.
“Giám đốc Bạch, chị muốn uống gì ạ? Ở đây có trà, có nước ép…”
Cô ta chưa kịp hết, tôi đã cắt lời:
“Pha cho tôi một cốc trà xanh đi. Tôi nghĩ pha loại đó chắc sẽ rất… hợp gu tôi.”
Câu mát mẻ của tôi khiến Trần Phi Nhi hiểu ngay ra ẩn ý, cúi đầu lặng lẽ rời khỏi phòng.
Một lúc sau, ta bưng một ly trà xanh trở lại.
Khắt khe? Ai chẳng biết. Chỉ là phần lớn chúng ta lựa chọn người tử tế mà thôi.
14
Nhìn đám người trong nhóm của Vương Hạo ai cũng ủ rũ, tôi cũng không muốn phí thêm thời gian.
“Tổng Triệu, theo như điều khoản hợp đồng, nếu hệ thống không thể lên sóng vào tháng 7, phía các sẽ phải bồi thường 5% giá trị dự án mỗi tháng, tương đương 750 nghìn tệ.”
Tổng Triệu gật đầu liên tục, điều khoản ấy rõ ràng bằng giấy trắng mực đen, chẳng ai chối .
“Tôi tới đây hôm nay không phải để bàn chuyện , vì thời hạn vẫn chưa đến. Mục tiêu của tôi là kiểm tra tiến độ hệ thống.”
Vương Hạo bắt đầu hoảng loạn. Thực ra tôi đâu cần kiểm tra— trâu kéo dự án suốt nửa năm, tôi còn không biết hệ thống tới đâu à?
Hắn đứng dậy, ghé sát tai Tổng Triệu thì thầm một lúc lâu, sắc mặt Tổng Triệu dần thay đổi, tôi như vừa hiểu ra điều gì.
Tổng Triệu là Phó Tổng công ty, quản cả sản phẩm lẫn thị trường, cũng là cổ đông lớn. Dĩ nhiên trước đây ông ấy không biết tôi là ai.
Tôi cũng đoán Vương Hạo vừa xấu tôi thế nào.
Tổng Triệu tiến tới:
“Giám đốc Bạch, hay chúng ta ra ngoài chuyện riêng một chút?”
“Không cần đâu, Tổng Triệu. Chắc Vương Hạo cũng rồi—trước đây tôi là nhân viên outsource bên công ty các , phụ trách chính dự án này. Ngày nào cũng tăng ca đến 10 giờ, không có đồng nào tiền tăng ca, việc gì cũng đẩy cho tôi. Gặp trục trặc thì bắt tôi gánh. Mới nãy thôi, ta còn bảo tôi nhận lỗi vụ trễ tiến độ.”
Sắc mặt Tổng Triệu lúc đỏ lúc trắng, quay sang Vương Hạo với ánh mắt như muốn người.
“Giám đốc Bạch, lỗi là do chúng tôi quản lý lỏng lẻo, để xảy ra trễ nải như hiện tại. Mong chị nể mà giơ cao đánh khẽ, cho tôi cơ hội sửa sai.”
“Tổng Triệu, nghĩ nhiều rồi. Tôi đến đây không phải để trả thù. Bây giờ tôi là người phụ trách chính hệ thống này. Nếu dự án không lên đúng hạn, tôi cũng chịu áp lực lớn.”
Tổng Triệu thở phào.
Tiếc là ông ấy vui hơi sớm.
“Nhưng với tiến độ hiện tại, cộng thêm năng lực của đội kỹ thuật bên , tôi e là ba năm nữa cũng chưa xong nổi!”
Nói dứt câu, tôi cũng không muốn nán lại nữa, mặc kệ họ giữ lại, quay người rời khỏi phòng họp.
Về đến công ty, tôi họp với Tổng Lý để báo cáo về hệ thống.
“Tổng Lý, thật sự không còn chút niềm tin nào vào bọn họ sao?”
“Giờ phút này mà họ vẫn tìm cách đổ lỗi cho người khác, em rời đi một tuần rồi, dự án không nhúc nhích tí nào. Em không hề định trả đũa hay thiên vị, chỉ là họ thật sự quá kém.”
Tổng Lý gật đầu. Trước đây mỗi tháng còn có chút tiến triển là vì tôi vẫn còn ở đó. Giờ tôi nghỉ, cả dự án tắt điện luôn.
“Nhưng nếu ta tự phát triển thì sẽ mất thêm rất nhiều thời gian.”
“Công ty cũ của em từng nền tảng tương tự. Mình chỉ cần tuỳ chỉnh lại theo cầu hiện tại, hoàn toàn có thể rút ngắn thời gian.”
Mắt Tổng Lý sáng lên:
“Vậy thì em phụ trách liên hệ với bên công ty cũ. Em dự án này nửa năm rồi, nắm rõ mọi cầu, có thể tự đứng ra trao đổi với họ.”
“Thế còn phía Tổng Triệu và Vương Hạo?”
Tổng Lý :
“Còn sao nữa? Bắt họ bồi thường thiệt thôi.”
15
Ba tháng sau, hệ thống mới chính thức vận hành suôn sẻ.
Ngay sau đó, công ty lại nhận một vài dự án mới— đều là cầu ngắn hạn.
Tôi bàn bạc với Tổng Lý: nếu dự án chỉ kéo dài trong năm, có thể outsource, miễn là lương thưởng, phúc lợi, tăng ca đều chi trả đầy đủ, không phân biệt đối xử, thì cũng không có gì đáng ngại.
Tổng Lý suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. Tuyển nhân sự chính thức cho mấy dự án ngắn hạn là không hiệu quả. Sau đó, ông cùng bộ phận nhân sự bàn bạc và quyết định sử dụng outsource, phải đảm bảo:
Công ty outsource gửi đến cho tôi mấy bộ hồ sơ. Không ngờ trong số đó lại có cả CV của Vương Hạo – hơn nữa đã hẹn phỏng vấn vào buổi sáng.
Khi gặp lại, tôi thấy hắn già đi trông thấy, tóc bạc nhiều hơn rõ rệt.
Hắn thấy tôi cũng chẳng hề bất ngờ. Tôi không rõ vì sao biết rõ vị trí này sẽ việc với tôi, mà hắn vẫn đến ứng tuyển.
“Quản lý Vương, lâu quá không gặp. Sao giờ cũng đi tìm việc rồi à?”
Câu này tôi không hề mỉa mai, vì suốt mấy tháng qua tôi chỉ bận rộn với dự án hệ thống mới, còn những vấn đề tranh chấp thương mại, đều là Tổng Lý tự xử lý.
Vương Hạo tưởng tôi đang châm chọc, cũng chẳng dám phản ứng. Bởi vì việc có nhận hay không chỉ phụ thuộc vào một lời của tôi.
“Tôi cứ tưởng không biết, Tổng Lý bên kiện bên tôi đòi bồi thường 5 triệu tệ, còn huỷ toàn bộ đơn hàng phía sau. Tin đó vừa lan ra, các khách hàng khác cũng thi nhau huỷ đơn.”
Tôi không ngờ Tổng Lý ngày thường hiền lành mà xuống tay lại quá sắc bén.
“Vậy là công ty cắt giảm nhân sự?”
“Là sản rồi.”
Câu trả lời khiến tôi ngạc nhiên.
“Từ khi bắt đầu dùng outsource, nhân viên chính thức bắt đầu lười biếng, đùn đẩy trách nhiệm, hiệu suất tụt dốc. Mấy dự án lớn đều không kịp tiến độ.”
Cũng đúng thôi. Có người việc, có người gánh tội, thì ai còn dốc sức?
Tôi không đáp lại. Hắn nghe nhẹ bẫng, tôi vẫn nhớ rõ cảm giác bị vu là ăn cắp vì một ly cà phê.
“Còn , sao giờ cũng chịu đi outsource?”
Vương Hạo gượng:
“Giờ công ty nào cũng . Tôi còn phải trả nợ nhà, nuôi con, không thì sao sống?”
Cuối cùng, tôi không cho Vương Hạo cơ hội.
Với trạng thái hiện tại của hắn, đến một vị trí outsource cũng không đủ tiêu chuẩn.
Tôi xử lý hoàn toàn theo nguyên tắc công việc, không có tư thù, cũng chẳng cần thêm một lời mỉa mai.
Sau này, Tổng Lý kể với tôi: Tổng Triệu đã bị liệt vào danh sách “mất tín nhiệm”, nợ đọng hơn chục triệu tệ chưa thi hành.
Cũng chẳng ai biết hắn đang ở đâu. May mà Tổng Lý ra tay sớm, mới kịp lấy lại khoản bồi thường 5 triệu tệ kia.
(Toàn văn kết thúc).
Bạn thấy sao?