Trà Xanh Không Dành [...] – Chương 2

Chương 2

5

Đến giờ nghỉ trưa, Vương Hạo lần lượt gọi từng người khác vào phòng họp, không biết đang âm thầm bàn bạc chuyện gì.

Tôi đã hoàn toàn hiểu rõ rồi.

Tôi chỉ là một nhân viên ngoài, trong mắt họ chẳng khác nào “trâu ngựa thứ xuất”, đương nhiên không có tư cách hưởng đồ ăn vặt, phúc lợi hay tiền tăng ca như đám “trâu ngựa chính thất”.

Nửa năm cố gắng trước đây của tôi, thực chất chỉ là cái cớ để Vương Hạo lừa tôi tăng ca. Nếu không thì sao họ lại thà chọn một “du học sinh rởm” chẳng biết gì, còn hơn là tôi – một kỹ sư có bảy năm kinh nghiệm?

Nửa năm qua, những việc họ không giải quyết nổi đều ném sang cho tôi, công việc không ai muốn cũng giao hết cho tôi. Thành quả thì họ nhận, còn sai sót thì tôi gánh trách nhiệm.

Tôi cứ nghĩ chỉ cần chăm chỉ, nỗ lực, nhất định sẽ công nhận và có cơ hội chuyển chính, vì đó là điều Vương Hạo từng hứa.

Dù gì tôi cũng đã từ thành phố lớn trở về quê, cơ hội việc chẳng có nhiều.

Tiếc là đến giờ phút này, tôi mới thật sự tỉnh ngộ – tất cả chỉ là ảo tưởng một chiều từ phía tôi. Trong mắt họ, tôi chỉ là dân ngoài, đến cả nhân cách cũng không đặt ngang hàng.

Đã thì… đừng trách tôi mặc kệ mọi thứ nữa.

Nhưng còn chưa kịp “mặc kệ”, thì một cái nồi đã từ trên trời rơi xuống đầu tôi.

Vương Hạo mở toang cửa phòng họp, quát to:

“Tiểu Bạch, vào đây! Giải thích cho tôi tại sao dự án không tiến triển gì cả?”

Giải thích á? Tôi là nhân viên outsource, giải thích cái gì?

Tôi muốn xem ta còn định giở trò gì nữa.

6

Vừa bước vào phòng họp, Vương Hạo đã mặt mày sa sầm:

“Với tiến độ hiện tại, hệ thống tháng 7 không thể nào kịp lên sóng.”

Nói xong, ta quay sang tôi chằm chằm:

“Tiểu Bạch, bên em là chuyện gì ? Các đồng nghiệp trong nhóm đều phản ánh em việc lề mề, giao nhiệm vụ cho em toàn bị chậm, còn sai sót liên tục khiến người khác phải lại.”

Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ nuốt giận mà nhận lỗi, sẽ rối rít hứa hẹn với Vương Hạo rằng sẽ không để chuyện này tái diễn nữa. Nhưng giờ thì khác rồi, tôi đã rõ bộ mặt thật của họ, sao có thể tiếp tục nhẫn nhịn?

“Quản lý Vương, ai ? Kêu người đó ra đối chứng! Là người vừa hết giờ đã chuồn, hay là người suốt ngày đùn hết việc cho tôi rồi ngồi chơi xơi nước? Hay là mấy người suốt ngày lê phòng trà tám chuyện?”

Mấy người như Lý Đào bị tôi trúng tim đen, cúi đầu lí nhí, chẳng ai dám cãi lại. Họ biết rõ mình là loại người gì, đương nhiên không dám đứng ra đối chất.

“Quản lý Vương, tôi chỉ là một nhân viên outsource, phận góc bếp. Một dự án lớn thế này mà cũng đổ hết lên đầu tôi à? Đừng có mỗi chuyện là đổ thừa tôi. Làm ơn soi lại xem bản thân có vấn đề gì không, hay là cả nhóm này phế vật quá nhiều?”

Câu đó Vương Hạo tức đến đỏ mặt tía tai:

“Cô ăn kiểu gì hả? Cô chỉ là dân outsource mà dám chuyện kiểu đó với bên A? Cô gọi ai là phế vật?”

“Ai là phế vật thì tự trong lòng họ biết rõ. Suốt ngày chỉ lo chia bè kéo cánh, phân biệt đối xử, như thì việc mới lạ!”

Vương Hạo tức đến mức nghẹn họng, không nên lời. Anh ta vốn định gọi tôi vào để tôi nhận lỗi, tôi giờ đã chẳng còn chơi theo luật của ta nữa rồi. Dù có hứa ngày mai cho tôi chuyển chính, tôi cũng chẳng thèm tin.

Thấy vẫn chưa hả giận, tôi buông thêm một câu nữa:

“Vương Hạo, khỏi cần hỏi ai là phế vật, soi gương đi là biết ngay!”

Tôi không muốn tiếp tục đôi co thêm nữa, xả giận xong liền quay người rời khỏi phòng họp, để lại đám “trâu ngựa chính thất” đứng đó chết lặng.

Tôi chẳng buồn quan tâm nữa. Một công ty rác rưởi như thế này, đuổi tôi đi thì càng tốt.

7

Họ thì thầm trong phòng họp suốt hơn một tiếng mới chịu giải tán.

Còn tôi, suốt một tiếng đó chẳng gì cả, vừa dọn đồ vừa lướt tìm việc trên app tuyển dụng.

Dù sao thì sau buổi họp này, chắc thông báo “cho nghỉ” của tôi cũng sắp ban hành rồi. À mà không đúng—nhân viên ngoài không có “bị sa thải”, chỉ có “hết hợp đồng”, khác biệt về thân phận thì cách gọi cũng phải khác chứ nhỉ?

Chính thất khác với thứ xuất mà!

Sau khi tôi dọn dẹp xong xuôi, Vương Hạo gọi điện bảo tôi vào phòng việc của ta.

Tôi khá bất ngờ, cứ tưởng họ sẽ để bảo vệ thu thẻ ra vào rồi tiễn tôi ra khỏi toà nhà, ai ngờ vẫn còn muốn một màn “tiễn đưa đàng hoàng”?

Vào phòng, Vương Hạo tỏ ra vô cùng lịch sự:

“Tiểu Bạch, lúc nãy là chưa tìm hiểu kỹ, đúng là lỗi ở các trong nhóm.”

Vừa ta vừa quan sát sắc mặt tôi, thấy tôi không tỏ thái độ, liền tiếp tục:

“Nhưng chúng ta là một tập thể, phải hỗ trợ lẫn nhau thì dự án mới có thể hoàn thành đúng hạn và bàn giao cho khách hàng . Em cứ yên tâm, lần sau có suất biên chế nhất định sẽ cho em chuyển chính, .”

Tôi bật lạnh:

“Quản lý Vương, nếu câu này từ tuần trước, có lẽ tôi còn tin. Giờ ra, không thấy nực à? Cái tốt nghiệp trường ‘du học dởm’ kia hôm nay mới đến mà.”

Vương Hạo bị tôi chặn họng đến lắp bắp, phải mất một lúc mới thốt ra :

“Anh cũng có khó xử mà, sinh viên mới kia là quan hệ của Tổng Giám đốc Triệu, đâu chủ . Thực ra cả nhóm đều mong em chuyển chính, em là người phù hợp nhất, hồi nãy cả Lý Đào cũng đứng ra bênh vực em đó.”

Tôi cũng chẳng buồn phân biệt thật giả nữa. Dù là thật thì tôi cũng sẽ không bao giờ tin lần nào nữa.

“Tôi không có hứng thương nỗi khổ của . Nhưng yên tâm, đã nhận lương thì tôi vẫn sẽ việc đàng hoàng.”

Nghe đến đây, mặt Vương Hạo lập tức giãn ra, nở nụ tươi như hoa.

Trong lòng tôi thì buồn nôn:

Chẳng qua là sau khi đám vô dụng đó họp xong, thấy không có tôi thì dự án không chạy nổi, nên đành bịt mũi giữ lại tôi thêm thời gian nữa thôi.

Chậm vài ngày nữa thì cũng đá tôi ra thôi. Làm ơn đừng đóng kịch thân thiết đồng nghiệp gì nữa.

Lại còn lấy sếp lớn ra lá chắn nữa.

Ghê tởm!

8

Về đến chỗ ngồi, tôi đồng hồ—gần hết giờ rồi.

Không một lời, tôi thu dọn đồ đạc, đúng 5 giờ thì xách túi ra về.

Lý Đào và mấy người kia có vẻ định gì đó, rồi lại thôi.

Chắc cũng biết bản thân không có mặt mũi, cũng chẳng có gan. Tôi còn dám mắng cả Vương Hạo, thì bọn họ chẳng đáng để tôi bận tâm.

Chỉ cần khiến tôi từ bỏ giấc mộng chuyển chính, thì tôi chẳng sợ ai cả.

Ra khỏi toà nhà, mặt trời còn chưa lặn. Lần đầu tiên tan trong ánh chiều tà, tôi quyết định không chen chúc xe buýt nữa, cứ men theo phố xá đông đúc mà bước đi không mục đích.

Giữa lúc tôi đang tận hưởng ánh nắng và làn gió nhẹ, điện thoại đổ chuông – là Vương Hạo.

“Tiểu Bạch, sao em lại về rồi? Mọi người còn đang tăng ca, hệ thống tháng bảy…”

Lại nữa? Tôi lập tức cắt lời:

“Quản lý Vương, hệ thống tháng bảy có lên hay không tôi không quan tâm. Người khác tăng ca cũng không liên quan gì đến tôi. Tôi đâu giống các —các thì có tiền tăng ca mà.”

Vương Hạo im lặng mấy giây, rồi mới :

“Anh sẽ xin cho em tiền tăng ca. Em quay lại đi, hệ thống gặp lỗi rồi, người khác không giải quyết , gấp lắm.”

“Xin lỗi, quản lý Vương. Mức giờ của tôi là 100 tệ, tăng ca tính 150%, tức 150 tệ/giờ. Tôi tăng ca 4 tiếng là 600, cộng thêm 50 tệ tiền taxi về, chuyển 650 tệ sang thì tôi quay lại ngay.”

Nói xong, tôi cúp máy luôn.

Nửa năm không công rồi, ghiền à?

Vương Hạo gọi lại liền:

“Tiểu Bạch, em quay lại đi. Anh đã chuyện với HR rồi, họ đồng ý trả tiền tăng ca cho em.”

“Chuyển tiền trước đi.”

“Tiểu Bạch, em không tin chút nào sao? Dù gì chúng ta cũng đã việc với nhau nửa năm, luôn đánh giá cao năng lực của em, cũng luôn tìm cơ hội để em chuyển chính. Công ty mình lớn mà, nếu em hoàn thành tốt dự án này thì sau này xin việc cũng có lợi…”

Tự dưng tôi thấy buồn.

Không phải vì tôi nghĩ mình nên quay lại giúp Vương Hạo, mà là vì thấy đau lòng cho bản thân ngày trước: bị họ PUA suốt nửa năm, chỉ vì vài lời vẽ bánh là ngoan ngoãn trâu ngựa.

Không ngờ, rốt cuộc cũng chỉ là công cụ. Dùng xong thì vứt như rác.

Họ tử tế với tôi, chẳng qua là muốn lợi dụng tôi lần nữa.

May mà giờ tôi đã tỉnh táo:

“Anh đúng. Tôi đúng là không còn chút niềm tin nào ở nữa. Với tôi, cách thể hiện niềm tin tốt nhất, là chuyển khoản ngay bây giờ.”

Nói xong, tôi dứt khoát tắt máy, rồi tắt nguồn luôn—một mạch, không do dự.

Tiếp tục bước trong hoàng hôn, gió chiều thổi mát rượi, bên tai là tiếng ca của một nghệ sĩ đường phố.

Thì ra, một cuộc sống không tăng ca… lại tuyệt đến như .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...