10
Hôm ấy trời mưa rất to.
Tôi đứng trên tầng của ký túc xá, xuống người đàn ông đang quỳ gối giữa mưa như trút.
Cố Minh Châu mấy lần muốn kéo đứng dậy, đều bị hất tay ra.
Chu Hoài Nam cứ thế chằm chằm về phía tôi.
Tôi biết đang gì.
Anh đang đánh cược… xem tôi còn bao nhiêu phần cảm thật sự dành cho .
Tiếc là, đánh giá quá thấp sự lạnh lùng của tôi.
Cho đến khi sốt cao mà ngất xỉu, tôi vẫn không bước ra khỏi cánh cửa kia.
Phía dưới vang lên tiếng còi xe cứu thương.
Đèn đỏ xanh chớp nháy, từ xa lại gần… rồi lại xa dần.
Còn tôi, với cách hành xử vô ấy, khiến cả màn bình luận sôi trào dữ dội:
【Nữ phụ này đúng là trái tim sắt đá! Tôi từ fan thành anti luôn rồi, mà tụt mood!】
【Haha, mấy người không nhớ cốt truyện gốc à? Trong nguyên tác, nữ phụ là người treo cổ chết trước di ảnh của bà mình đấy!】
【Tôi thấy nữ phụ là đúng! Con tụi mình bị tổn thương, không cần phải tha thứ cho kẻ mình đau!】
Tôi dựa lưng vào tường, lặng lẽ xuống dưới.
Chỗ từng quỳ, nước mưa giờ đã rút dần, ánh nắng bắt đầu xuyên qua mây mù.
Tôi cứ mãi, cho đến khi ánh nắng dần gay gắt, đôi mắt cũng dần cay xè.
Rồi điện thoại rung lên — một tin nhắn nặc danh bật ra:
【Cố Thanh Thanh, thật tàn nhẫn!】
Tôi biết là ai gửi.
Là Chu Hoài Nam.
Từ trước đến nay, hầu như không ai nhắn tin cho tôi cả. Ngoài Chu Hoài Nam và Cố Minh Châu, chẳng có ai quan tâm đến tôi.
Mà tôi chưa từng chặn liên lạc với Cố Minh Châu, ta không cần phải giấu tên.
Còn Chu Hoài Nam, tôi đã chặn toàn bộ khi vừa lên lầu.
Tôi cụp mắt, im lặng rất lâu, rồi mới xóa đi tin nhắn ấy.
“Cố Thanh Thanh, mày đừng để bản thân sa vào nữa. Trò chơi của người có tiền, mày không chơi nổi đâu. Mày đã rất tốt rồi — biết rút lui đúng lúc.”
Tôi cất điện thoại, đột nhiên cảm thấy nắng sau cơn mưa chói mắt đến đau nhức.
11
Từ hôm đó trở đi, tôi không còn gặp Chu Hoài Nam nữa.
Còn Cố Minh Châu, cũng như thể đã bị xóa sạch khỏi cuộc đời tôi.
Về chuyện của bọn họ, dòng bình luận ít nhiều cũng tiết lộ một vài manh mối.
Nghe , Cố Minh Châu vẫn luôn chủ tiếp cận Chu Hoài Nam, quan hệ giữa hai người ngày càng thân thiết.
Mọi thứ dường như lại quay về đúng quỹ đạo của kịch bản gốc. Chu Hoài Nam và Cố Minh Châu dây dưa không dứt, cảm vì thế mà dần trở nên sâu sắc, cuối cùng đến với nhau.
Chỉ có điều khác biệt duy nhất là — tôi, người lẽ ra là một mắt xích trong “trò chơi ” đó, nay đã biến mất vào bụi mờ, lặng lẽ và vô danh.
Ngực tôi bỗng nghẹn lại một cách vô lý, tôi vẫn ép bản thân tiếp tục sống cuộc đời hai điểm — quán trà sữa và thư viện.
Thật ra như cũng tốt. Tôi và Chu Hoài Nam, vốn dĩ chẳng phải người đi chung một con đường.
12
Vào một ngày vô cùng bình thường, Tôi như thường lệ dọn dẹp đóng cửa tiệm.
Một nam sinh khoá dưới bước đến gần tôi.
“Chị ơi, uống trà sữa không?” Cậu ta mỉm đưa ly trà cho tôi. “Chính tay chị pha đó nha.”
Tôi nhận ra cậu ta. Là đàn em khóa dưới của tôi, người gọi là hotboy đỉnh nhất khoá.
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu từ chối.
Cậu ta không chịu buông tha, còn chủ nắm lấy tay tôi.
“Chị à, đừng giả vờ nữa, chuyện của chị với Chu Hoài Nam em nghe hết rồi.
Chị chê ta ‘không ’, đúng không? Trùng hợp ghê, em thì rất ‘’!”
Cậu ta kéo tay tôi đặt lên bụng mình.
“Chị coi đi, em tập gym mỗi ngày đó, sáu múi luôn! Em hoang dã lắm, không như cái kiểu ‘nghiêm túc giả tạo’ của ta đâu.”
Tôi nhíu mày vùng vẫy. “Cậu tìm người khác đi, tôi còn bận.”
Thấy tôi phản kháng, ánh mắt cậu ta liền tối sầm lại.
“Giả bộ cái gì? Chị theo tôi, tôi cho chị tiền! Chu Hoài Nam cho gì, tôi cũng cho !
Mà thứ ta không cho nổi, tôi vẫn có thể lo!”
Bốp!
Tôi phản tay, tát cậu ta một cái.
“Em trai, ơn biết tự trọng chút đi.”
Cậu ta quay đầu, phun ra một ngụm máu kèm theo nụ khinh bỉ. “Cố học tỷ đúng thật, chị đúng là loại ‘giả thanh cao’ điển hình!”
Dòng bình luận trên màn hình cuồng loạn:
【Không phải chứ?! Đây chẳng phải là nam phụ trong nguyên tác – Trì Tự sao?! Sao lại xuất hiện ở đây?!】
【Đúng rồi đúng rồi! Trong truyện gốc, cậu ta nữ chính sâu đậm đến mức cả đời không lấy vợ luôn đó!】
Tim tôi trầm xuống, lùi từng bước về phía sau.
Trì Tự dồn tôi vào một góc khuất, bóp cằm tôi.“Chị giống Cố học tỷ thật đấy.”
Đôi mắt hắn lóe lên ánh dại, cúi đầu định hôn —
Rầm!Một bàn tay mạnh mẽ túm lấy đầu hắn, đập thẳng vào thùng rác bên cạnh.
“Đúng là cặn bã.”
Chu Hoài Nam bước ra từ bóng tối. “Cố Thanh Thanh, cái tính ngang bướng lúc trước của em đâu rồi?”
Tôi cụp mắt xuống, về phía cổ tay . “Chuỗi tràng hạt của … sao lại thiếu một đoạn?”
Chu Hoài Nam đá mạnh một cú vào Trì Tự, nhàn nhạt đáp: “À, đem tặng người ta rồi.”
Cổ họng tôi bỗng nghẹn lại.
Chuỗi tràng hạt ấy… Chu Hoài Nam từng , Trụ trì chùa từng dặn không tháo xuống — bằng không sẽ gặp tai ương.
Tôi không còn tâm trí để truy cứu đã tặng cho ai. Tôi bước nhanh về phía trước, kéo lấy vạt áo .
Quả nhiên, một luồng sáng lạnh lóe lên từ sau lưng — đâm thẳng tới!
“Chu Hoài Nam, loại đàn ông lăng nhăng như mày thì có tư cách gì để Cố học tỷ đeo bám hả?!”
Lưỡi dao trắng đâm vào — rút ra đỏ thẫm.
Tôi ngã gục trong vũng máu.
Khoảnh khắc đó, trong lòng tôi lại dâng lên một sự thanh thản khó hiểu.
Tôi… thật sự có lỗi với Chu Hoài Nam.
Trong quãng thời gian từng ở bên nhau, luôn đối xử với tôi rất tốt, gần như nâng niu tôi trong lòng bàn tay.
Tôi không nên chà đạp cảm của như thế.
Những gì dành cho tôi, đáng ra phải đáp lại bằng một lời chia tay đàng hoàng.
Bạn thấy sao?