Trà Xanh Giữa Trò [...] – Chương 1

Tôi là một “trà xanh”.

Chị ruột xem tôi như một công cụ thử thách trong trò chơi của chị ấy.

Chị ta : “Yêu đương thì phải có bài kiểm tra chứ. Em tôi trông khá giống tôi, tôi tin tưởng nó.”

Bình luận trên màn hình bắt đầu sôi nổi:

【Nam chính từ nhỏ đã học Phật, trong lòng chỉ có mỗi “em bảo bối”, căn bản chẳng ai quyến rũ nổi ta. Nữ phụ chỉ là tự rước lấy nhục!】

【Đúng đúng , nữ phụ vì muốn trèo lên nên tự nguyện dâng mình, cuối cùng bị đuổi ra khỏi cửa, thân bại danh liệt!】

【Chưa hết đâu, sau đó ta còn gặp mấy gã say rượu, hôm sau lập tức lên hot search luôn!】

Vào ngày “Phật tử” đưa thư cho tôi.

Tôi cố ý té xuống đất, hàng mi khẽ run, giọt nước mắt cứ lưng chừng chưa rơi.

“Anh ơi, có thể đỡ em dậy không?

“Em đau quá.”

Cổ họng ta khẽ , bước nhanh đến đỡ tôi lên.

Tôi về phía chị đang nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt vô tội đáng thương.

“Chị ơi, xin lỗi, nãy em không cẩn thận trượt chân.

“Anh chỉ đỡ em một chút thôi, chị đừng hiểu lầm nhé?

“Anh ấy chung như , chắc chắn không lòng với em đâu.”

Sau này, tôi dạy cho vị “Phật tử” đó thành một chó ngoan ngoãn.

1

Trước ký túc xá nữ sinh.

Tôi khoác tay lên cổ , trong mắt ngập nước long lanh.

“Cảm ơn , … chị sẽ không giận chứ?”

Tôi liếc khuôn mặt tối sầm như mực của Cố Minh Châu.

“Tất cả là lỗi của em, đã phiền và chị rồi.”

Tôi cụp mắt xuống, một giọt nước mắt rơi xuống má.

Bình luận nổ tung:

【Cái kiểu trà xanh này là sao? Tôi mà mềm lòng luôn rồi đó!】

【Tôi là chuyên gia trà học đây, theo kinh nghiệm của tôi, trà này chắc chắn là “Bích Loa Xuân thượng hạng”!】

【Ha ha, các người ầm ĩ cái gì ? Nam chính là “Phật tử” mà, ngoài “em bảo bối” ra thì ai lay chuyển ta?】

Chu Hoài Nam vẫn im lặng, ánh mắt như lưu ly.

Nhưng tôi đã kịp bắt lấy tia ửng đỏ nơi vành tai ta.

Ha, bộ cao thâm, tôi suýt nữa tin là thánh nhân thật rồi.

Cố Minh Châu tức tối bước tới tách chúng tôi ra.

“Cố Thanh Thanh, còn diễn cái gì nữa?!”

Tôi thuận thế ngã xuống, giọng bắt đầu nghẹn ngào.

“Anh ơi, em không sao đâu.

“Chỉ là chị thật sự quá thích , nên mới mạnh tay như thôi.”

Chu Hoài Nam nhíu mày.

“Cố Minh Châu, sao em phải gay gắt như thế?”

Cố Minh Châu mặt đỏ bừng lên.

“Cô ta đang giả vờ!”

Tôi nấc nhẹ.

“Đúng thế, em đang giả vờ đấy, không sao đâu, đừng để ý đến em.”

Tôi đứng dậy, chen ra khỏi đám người, lặng lẽ rút lui, cố ý rơi thẻ sinh viên.

3, 2, 1…

Tôi âm thầm đếm ngược, rồi dừng bước.

Phía sau vang lên một tiếng gọi đúng lúc.

“Bạn gì ơi, thẻ sinh viên của này!”

Chu Hoài Nam gọi tôi lại, đưa thẻ nhét vào tay tôi.

Tôi vờ như vô , khẽ móc nhẹ vào lòng bàn tay ta.

“Cảm ơn , em có thể mời một bữa không? Xem như để cảm ơn .”

“Không , tôi không đồng ý!” Một giọng nữ hét lớn từ xa.

Chu Hoài Nam không buồn để ý, lặng lẽ rút điện thoại ra.

“Anh thêm em vào nhé.”

Tôi ngước với đôi mắt trong veo, góc nghiêng 45 độ chuẩn hoàn mỹ.

“Anh đúng là người dịu dàng.

“Làm của chắc hạnh phúc lắm ha?”

Hơi thở của có chút rối loạn, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

“Chuyện nhỏ thôi. Anh có việc, đi trước.”

Anh xoay người bước đi, bước chân vội vã như thể sau lưng có mãnh thú rượt đuổi.

Bình luận dậy sóng:

【Trà nghệ đỉnh cao!】

Khóe môi tôi khẽ nhếch, giọng dịu dàng vang lên:

“Anh ơi, 999 bông hồng của nè.”

“Cho luôn đó!”

Đợi đi xa, tôi cầm loa phát thanh lên:

“Phật tử Chu Hoài Nam, chọn lọc hoa hồng đỏ thắm.

“Không cần 999, không cần 999, chỉ 9.9 một bông!”

Trong chớp mắt, hoa bị cướp sạch.

Tôi mặc kệ Cố Minh Châu đang dùng sức cấu mạnh huyệt nhân trung của mình, nhẹ nhàng tính toán.

Hôm nay, tôi – Cố Thanh Thanh, thu vào 9890.1 tệ!

“Cố Thanh Thanh! Mày cứ chờ đấy cho tao!”

Cô ta chỉ vào tôi, ngón tay run rẩy.

Tôi lười đáp, liếc một cái rồi quay lưng rời đi.

“Tự tự chịu.”

2

Cố Minh Châu là chị tôi.

Cô ta là viên ngọc quý ba mẹ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

Còn tôi – Cố Thanh Thanh – là đứa con út bị ghét bỏ.

Ngày tôi chào đời, mẹ suýt chết vì khó sinh.

Cũng vì , bà xem tôi như sao chổi, cực kỳ ghét bỏ.

Đặt tên cho tôi xong, bà liền bỏ tôi trên ghế dài ngoài hành lang.

Nếu không nhờ bà nội có lòng thương, kiên quyết một mình nuôi tôi khôn lớn…

Tôi có lẽ đã chết rét chết đói trong đêm đông năm ấy rồi.

Cho đến tận bây giờ.

Tiền học đại học của tôi cũng là vay qua chương trình hỗ trợ sinh viên khó khăn.

Không đi thêm thì tôi còn chẳng sống nổi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...