Trà Xanh Gặp Nữ [...] – Chương 1

Chương 1

Chồng tôi – người từng đau khổ vì mối đầu mất tích mười năm trước – giờ ta đã quay về.

Cô ta nhào vào lòng chồng tôi, nước mắt lưng tròng, còn thì dịu dàng an ủi.

Cô ta quay sang tôi, giả vờ tội nghiệp:

“Giờ em đã quay về rồi, có định ly hôn với ấy không? Bảo ấy dọn ra ngoài đi?”

Cô ta tưởng tôi chỉ là người thay thế, là cái bóng mà chồng tôi tìm về để lấp chỗ trống trong cuộc đời ta.

Nhưng ta đâu biết rằng, tất cả những thứ hào nhoáng hiện tại, là do tôi mang lại.

Chồng tôi nghe thì lập tức đẩy ta ra, ba mẹ chồng tôi cũng sa sầm mặt mày.

Tôi bước lên, tát chồng một cái.

“Dọn xong mớ rác rưởi của đi rồi hãy đến tìm tôi.”

1

Người cũ của chồng tôi trở về.

Tôi vừa bước vào nhà, cảnh đầu tiên tôi thấy là một màn nhận người đến rơi nước mắt.

Một nhỏ nhắn đang ôm chặt lấy chồng tôi, khóc lóc như mưa.

Chồng tôi thì nhẹ nhàng vỗ về ta.

Mẹ chồng tôi cũng đứng bên cạnh lau nước mắt, miệng không ngừng : “Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”

Bốn người họ đứng chung một chỗ, cứ như một gia đình trọn vẹn, còn tôi lại giống như kẻ ngoài cuộc.

Tôi thản nhiên đặt túi Hermès phiên bản giới hạn xuống, vừa đặt vừa hỏi: “Cô này là ai ?”

Thấy tôi về, cả căn phòng như khựng lại trong vài giây.

Chồng tôi – Vũ Hạo – theo phản xạ muốn đẩy ta ra, định giải thích với tôi.

Nhưng mẹ chồng tôi lên tiếng trước:

“Nhiên Nhiên à, con về rồi. Đây là con của thân dì – tên là Khúc Lan. Con bé khổ lắm, mãi mới tìm đường về.”

Nói đến đây, bà lại sụt sùi muốn khóc.

Khúc Lan – tôi từng nghe qua.

Trước khi cưới Vũ Hạo, tôi đã tìm hiểu kỹ. Anh có một thanh mai trúc mã, từng rất thân thiết, chưa từng đương thực sự.

Vũ Hạo từng với tôi, chỉ coi Khúc Lan như em , hoàn toàn không có ý gì khác.

Mười năm trước, ba mẹ Khúc Lan mất trong một chuyến du lịch. Cô ta bị bọn buôn người bắt cóc và mất tích từ đó.

Ba mẹ chồng tôi vì chuyện này mà áy náy mãi, luôn người tìm kiếm tung tích của ta.

Tôi Khúc Lan, định an ủi một câu, ánh mắt ta tôi đầy căm ghét.

Cứ như thể tôi là người giành lấy cuộc sống lẽ ra thuộc về ta .

Tôi bật , mấy lời định cũng nuốt lại.

Chỉ bình thản ta đang bám chặt tay chồng tôi, nước mắt long lanh, giọng yếu ớt:

Hạo, chị này là ai ?”

Vũ Hạo :

“Đây là vợ – Lâm Nhiên. Em nên gọi là chị dâu.”

Sắc mặt Khúc Lan lập tức thay đổi, giọng the thé chất vấn:

“Sao có thể kết hôn với người khác? Còn em thì sao?”

2

Môi ta trắng bệch, yếu ớt lau nước mắt:

“Chẳng lẽ em không nên về, để khỏi phiền cuộc sống hạnh phúc của ?”

Mẹ chồng tôi vội ôm ta an ủi:

“Con gì kỳ ? Ba mẹ con mất rồi, từ nay dì sẽ là người thân của con. Cứ coi đây là nhà mình, dì sẽ thương con như con ruột.”

Khúc Lan rưng rưng nước mắt Vũ Hạo, hỏi nhỏ đầy mong đợi:

“Thật không ?”

Vũ Hạo cũng nhẹ nhàng gật đầu trấn an:

“Thật. Đây là nhà em. Em là em của . Chúng ta đều là người thân, đừng nghĩ mình là người ngoài nữa.”

Khúc Lan tôi, ánh mắt lóe lên vẻ đắc thắng, như thể ta là người chiến thắng thực sự.

Chán thật.

Tôi chẳng hứng thú gì, cứ ngồi xuống sofa, vừa ăn trái cây do người giúp việc dọn sẵn, vừa coi như đang xem một vở kịch chẳng liên quan gì đến mình.

Thấy tôi không phản ứng gì, Khúc Lan tưởng tôi sợ hãi nên im lặng.

Cô ta bất ngờ lên tiếng:

Hạo, giờ em đã quay về rồi, có định ly hôn với ấy không?”

Câu vừa dứt, cả phòng khách chìm trong một sự im lặng kỳ lạ.

Khúc Lan không ai hưởng ứng ngay lập tức, trong mắt thoáng hiện chút khó chịu, lại lên tiếng bổ sung:

Hạo, từng lớn lên sẽ cưới em mà.”

Mẹ chồng tôi gượng:

“Tiểu Lan, con đang linh tinh gì đấy? Chuyện hồi bé chơi trò gia đình mà cũng coi là thật à?”

Vũ Hạo đẩy ta ra, mặt cắt không còn giọt máu:

“Đừng bậy. Anh với Nhiên Nhiên rất nhau, không có chuyện ly hôn.”

“Tiểu Lan, Vũ Hạo chỉ coi con như em ruột. Con đừng lung tung.” – ba chồng tôi nghiêm giọng.

Cả nhà ba người bọn họ hoang mang tôi, như thể sợ tôi sẽ nổi giận.

Tôi khẽ . Nhìn là biết chiêu trò của Khúc Lan rẻ tiền đến mức nào.

Tôi không quan tâm, không có nghĩa là ta muốn gì thì .

Tôi đứng dậy, thong thả bước đến trước mặt Vũ Hạo, giơ tay tát một cái rồi lạnh nhạt :

“Giải quyết xong đống hỗn độn của rồi hãy đến tìm tôi.”

Nói xong, tôi quay lưng bước đi như một nữ hoàng, giày cao gót nện xuống nền gạch vang dội, không để lộ chút gì gọi là đau lòng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...