Trà Xanh Gặp Đúng [...] – Chương 7

Chương 7

Chớp mắt đã đến ngày tốt nghiệp.

Hôm nay tôi và Mạnh Dao hẹn nhau đi ăn tối. Tất nhiên, Trần Mặc nghiễm nhiên trở thành tài xế chính thức của hai chị em.

Là cuối tuần, người đông nghịt. Chúng tôi lái lòng vòng mấy bãi đỗ mà vẫn không tìm chỗ nào trống.

Mãi sau, mới thấy một chỗ trống khuất trong góc.

Trần Mặc vội vàng đạp ga, nhấn xe về phía trước rồi bắt đầu lùi xe để vào chỗ.

Ngay lúc đó một chiếc Rolls-Royce trượt đến sát bên, vững vàng dừng lại.

Từ ghế phụ, một người phụ nữ bước xuống, ba bước thành hai, lao ngay vào giữa chỗ đậu đứng chắn trước đầu xe chúng tôi.

Cô ta còn quay lại chỉ tay, lớn tiếng ra lệnh:

“Anh , lùi xe vào chỗ này đi!”

Tôi liếc cái là nhận ra ngay là Hứa Linh Linh.

Trần Mặc bực bội hạ cửa kính, giọng đầy khó chịu:

“Hứa Linh Linh, đầu óc có vấn đề à? Không thấy rõ ràng là xe chúng tôi đến trước sao?”

Người đàn ông lái Rolls-Royce cũng thò đầu ra khỏi cửa xe, qua phía Hứa Linh Linh, nhíu mày:

“Em quen họ à?”

Hứa Linh Linh đảo mắt một cái thật sâu, giọng lạnh tanh:

“Quen gì đâu, chỉ là thằng trai cũ tôi đá rồi thôi.”

Nghe , gã đàn ông trung niên lái chiếc Rolls-Royce liếc sang Trần Mặc, khẩy:

“Lái cái BMW rẻ tiền mà gào như cha thiên hạ. Tao lái Rolls-Royce còn chưa lên tiếng đấy. Luật bất thành văn là ai chiếm chỗ trước thì của người đó. Biết điều thì biến nhanh, đứng đây mất mặt chỉ có tụi bây thôi.”

Mạnh Dao tức đỏ mặt:

“Chiếm chỗ người khác mà còn lớn tiếng như đúng rồi á?”

Trần Mặc không biểu cảm, chằm chằm vào Hứa Linh Linh:

“Cô nhường không?”

Hứa Linh Linh coi như không nghe thấy, quay đầu chỉ đạo:

“Lùi xe đi , cứ từ từ lùi, không phải quan tâm.”

Tôi chằm chằm vào chiếc Rolls-Royce đang từ từ lùi xuống — rồi bật .

“Trần Mặc.” — Tôi , giọng bình tĩnh

“Tạt xe vào.”

Trần Mặc không chần chừ. Một giây sau, cậu lập tức cài số, đạp ga lùi thẳng.

Hai xe ghìm nhau tại chỗ, chắn kín lối vào — không ai nhường ai.

Một lát sau, bảo vệ bãi đậu xe xách gậy điều phối đi tới, giọng bực bội:

“Làm cái gì ! Đỗ xe kiểu gì thế này!”

Hứa Linh Linh lập tức chen vào trước:

“Chú ơi, là chiếc BMW kia chặn bọn cháu đó. Xe bọn cháu đến trước, họ cứ cố chắn đường không cho vào. Vô ý thức lắm.”

Bảo vệ liếc qua chiếc Rolls-Royce lấp lánh ánh kim, rồi quay sang chiếc BMW và mấy đứa sinh viên ăn mặc bình thường.

Ánh mắt ông ta rõ ràng thiên vị.

“Thôi thôi thôi, đi đi. Xe người ta mấy trăm triệu, đụng vào thì tụi bây đền nổi à? Mau dẹp xe đi!”

Trần Mặc lạnh giọng:

“Chú vừa đứng đó xem hết từ đầu đến cuối mà. Là họ chen ngang vào đấy.”

“Thì sao?” — bảo vệ bắt đầu quát

“Tao mày đi là mày phải đi! Không nghe lời, để tao gọi người kéo xe bây giờ!”

Hứa Linh Linh đắc ý nghiêng đầu, lườm tôi:

“Nghe chưa? Người ta bảo cút đấy. Hay là muốn thử đụng xe? Có mà đền cả đời không xong.”

Tôi mở cửa xe, bước xuống.

Đi đến bên chiếc Rolls-Royce, tôi gõ nhẹ lên cửa kính xe.

Gã đàn ông hạ cửa kính, mặt cau có:

“Muốn gì?”

Tôi nhạt:

“Tôi cho một cơ hội. Dắt theo con đàn bà xúi quẩy kia biến đi, nhường lại chỗ này. Tôi có thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.”

Hắn ta lập tức nổi đóa:

“Mẹ kiếp, con nhỏ này bị thần kinh hả? Cô tưởng là ai? Đi xe BMW mà tưởng mình là bà nội thiên hạ chắc?”

Ngay lúc đó một giọng quen thuộc vang lên từ phía sau:

“Niệm Niệm, chuyện gì con? Vừa nhắn cho bố bảo xuống bãi xe, sao chưa thấy gì mà ồn ào thế?”

Tôi quay đầu — là bố tôi.

Hiển nhiên là Hứa Linh Linh không ngờ sẽ có ngày… gặp lại bố tôi.

Lần cuối cùng chạm mặt, bố tôi từng khiến ta mất hết mặt mũi. Lần này thì khác — ta kiêu ngạo ngẩng cằm, hoàn toàn không còn dáng vẻ ngoan ngoãn lúc đầu:

“Ồ, náo nhiệt ghê ha. Không ngờ lại gặp cả ở đây.”

Bố tôi cũng nhận ra ta.

Ông liếc Hứa Linh Linh, rồi sang người đàn ông trung niên đang ngồi trong chiếc Rolls-Royce:

“Cậu là…?”

“Giới thiệu một chút.” — Hứa Linh Linh đắc ý

“Người lái Rolls-Royce chính là trai cháu. Bọn cháu sắp đính hôn rồi. Anh ấy giỏi hơn con trai , giàu hơn, thành đạt hơn, tất cả đều tốt hơn.”

Cô ta vén tóc ra sau tai, nở nụ chiến thắng:

“Nói thật, cháu còn phải cảm ơn đấy. Nếu không nhờ đuổi cháu năm đó, biết đâu cháu đã phải chôn đời trong nhà rồi, và chẳng bao giờ có cơ hội gặp người đàn ông xuất sắc như hiện tại.”

Nói xong, quay sang người đàn ông bên cạnh:

“Cưng à, đỗ xe xong rồi mình đi ngay nhé.”

Nhưng người đàn ông kia chẳng nhúc nhích, mặt mày hoảng hốt như bị điểm huyệt. Ánh mắt ông ta lướt qua tôi, rồi sang bố tôi như không dám tin vào mắt mình.

Hứa Linh Linh ngẩn ra:

“Anh sao , Trình Tư?”

Tôi mỉm , thản nhiên cất giọng:

“Hồi nãy hỏi tôi tên gì đúng không? Tôi họ Trần. Cùng họ với boss của đó. Trùng hợp ghê.”

Rồi quay đầu lại:

“Bố, bảo tài xế nhà mình lái xe đi đi, chỗ đậu này con với Trần Mặc xoay mấy vòng mới tìm , mắc gì lại để cái người ‘ngẫu nhiên’ này chen vào?”

Hứa Linh Linh… c.h.ế.t lặng.

Một giây sau, ta siết chặt tay, mặt trắng bệch, rít qua kẽ răng:

“…Tài xế?”

Bố tôi cũng sải bước lại gần chiếc Rolls-Royce, nghiêm mặt hỏi:

“Tiểu Lý, chuyện gì đây? Hôm nay tôi đã dặn không cần lái xe, sao cậu lại đến tận đây?”

Người đàn ông kia là Trình Tư cái người vừa rồi còn vênh váo chửi bới, giờ mặt cắt không còn giọt máu. Trán ông ta lấm tấm mồ hôi, lắp bắp:

“Trần tổng, tôi… tôi… tôi không biết đó là con trai và con ngài… tôi… thật sự không biết… xin lỗi, xin lỗi. Tôi… tôi lập tức dời xe ngay… tùy ngài sai bảo!”

Thấy , mặt Hứa Linh Linh méo xệch, gào lên:

“Trình Tư! Anh đang cái quái gì thế?!”

Nhưng người đàn ông kia coi như không nghe thấy gì. Ông ta luống cuống leo lên xe, rút ra khỏi chỗ đậu như chạy nạn, bỏ lại ta đứng trơ trọi giữa bãi xe.

Tôi khoanh tay trước ngực, liếc ta từ đầu đến chân bằng ánh mắt đầy châm biếm:

“Cô đúng vợ tài xế nhà tôi, thật ra cũng chẳng thiệt thòi gì.”

Tôi ngừng lại một chút, rồi nhếch môi:

“À mà, phải là cựu tài xế mới đúng, vì ta… sắp bị sa thải rồi.”

Hứa Linh Linh run người, mặt tím bầm vì tức, tay siết chặt đến run rẩy.

Tôi hờ hững quay đi, tâm trạng cực kỳ thoải mái:

“Chúc và ‘người thất nghiệp’ của mình hạnh phúc trăm năm nhé.”

Tôi khoác tay Mạnh Dao, rạng rỡ:

“Đi thôi, em dâu. Ăn xong mình đi Hermes. Cái túi mà em thích, chị đã đặt rồi. Xem như quà đính hôn chị tặng hai đứa.”

Chúng tôi vui vẻ rời đi, mặc cho phía sau Hứa Linh Linh đang gào lên điên cuồng, giãy giụa như phát bệnh.

Cô ta vốn dĩ chẳng đáng để ai phải để tâm nữa.

— Hoàn —

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...