Hứa Linh Linh gật đầu, vẫn tỏ vẻ “người có lý”:
“Dạ vâng ạ. Chị ấy hay đưa về nhà ngủ lại, lúc thì 2-3 người, lúc thì cả đám. Bọn cháu thấy bất tiện nên chủ chuyển đi. Nghe căn nhà đó là thím mua cho Trần Mặc, nên mới thấy hơi lạ… nhà mới đẹp thế, sao chị ấy lại dẫn cả đám người lạ về?”
Bố tôi nhấp một ngụm trà, thong thả mở lời:
“Tiểu Hứa này, có chuyện này bác cần rõ: Căn hộ đó đứng tên con bác. Toàn quyền sử dụng là của nó. Nó có nhà, đập tường, mở homestay, cho hay mời ai ở — đều không ai có quyền can thiệp.”
“Còn chuyện con và Trần Mặc nhau, bác với bác không phản đối. Sau này nếu hai đứa kết hôn, nhà bác sẽ chuẩn bị một căn nhà cưới đàng hoàng.”
“Nhưng nếu con đồng ý rằng, trừ căn nhà cưới ra, toàn bộ tài sản còn lại đều để lại cho chị của Trần Mặc thì cứ tiếp tục .”
Mặt Hứa Linh Linh tái mét.
Gương mặt vốn son phấn tỉ mỉ giờ trông cứng đờ, méo mó:
“Chú… đang cháu đấy à? Trần Mặc mới là con trai mà?”
“Đúng rồi.” — Bố tôi nhún vai, tỏ vẻ vô cùng “chân thành”:
“Nhà này trọng nữ khinh nam. Thấy chưa rõ à?”
Bố tôi quả nhiên là người từng trải.
Không cần đôi co tay đôi với Hứa Linh Linh, chỉ vài câu thâm sâu mà nhẹ nhàng, đã khiến ta tức đến mức gào lên rồi bỏ đi trong uất ức.
Hai người họ vì chuyện đó cãi nhau to — cuối cùng thì cũng chia tay.
Thấy hai đứa dứt khoát như , bố tôi mới nguôi giận, bảo cứ xem biểu hiện của Trần Mặc thế nào, nếu “lập công chuộc tội”, có khi cũng tặng cho nó một chiếc xe như chị nó.
Thực ra, bố mẹ tôi đúng là luôn đối xử công bằng về vật chất giữa hai đứa con. Dù có phần thiên vị tôi hơn một chút trong cảm dù vì tôi cũng là con chuyện tiền nong thì chưa bao giờ phân biệt.
Những gì bố hôm đó, chỉ là để khiến Hứa Linh Linh tự rút lui mà thôi.
Nhưng Trần Mặc có vẻ không hứng thú với xe cộ.
Sau khi chia tay, cậu ta như mất hồn mất vía, cả ngày ủ rũ, mặt mày ỉu xìu, không còn chút sức sống.
Đến mức cùng phòng của tôi Mạnh Dao cũng phải lên tiếng:
“Trời ơi ông ơi, có cần phải không? Không thì để em giới thiệu cho ông mới nhé? Đừng có mà sống kiểu phim bi kịch thế nữa không?”
Ai ngờ vừa xong, Trần Mặc ôm đầu… khóc rưng rức:
“Ngay cả Hứa Linh Linh mà em cũng không giữ nổi… em còn giữ nổi ai nữa chứ?!”
Tôi và Mạnh Dao nhau, rồi… bật không ngớt.
Không thể không , Trần Mặc đúng là kiểu “trái tim thiếu niên”, là hết mình, chân thành, ngây thơ như một đứa trẻ.
Và nếu gặp đúng người một cũng đậm và biết điều thì đó lại là một ưu điểm hiếm có.
Mà điều bất ngờ nhất là chẳng bao lâu sau, cậu ta… luôn Mạnh Dao.
Tôi không rõ họ bắt đầu thế nào, thấy họ bên nhau tôi thật sự mừng thầm trong bụng.
Còn gì vui hơn khi thân biến thành em dâu cơ chứ?
Một buổi tối trong ký túc, tôi vỗ vai Mạnh Dao hì hì:
“Hẹn hò với em trai tôi, đúng là thiệt thòi cho bà rồi đấy.”
Mạnh Dao cắn môi, lại lộ vẻ ngập ngừng:
“Niệm Niệm… thật ra…”
Tôi nghiêng đầu:
“Đừng là vừa mới đã chia tay nhé?”
Mạnh Dao lắc đầu:
“Không phải. Mà bà xem cái này đi.”
Cô ấy mở điện thoại, bấm vào một video.
Tôi ghé sát vào xem thì thấy đó là kênh của một blogger chuyên đọc mấy bài “bóc phốt ẩn danh” trên mạng.
Trong video, một đang đọc bài đăng của người gửi nặc danh:
“Người đăng hôm nay là một sinh viên đại học, vừa bị trai đá. Cô ấy , mối này bị hoại hoàn toàn… bởi chị của trai.”
“Câu chuyện bắt đầu như sau—”
“Chị của trai tôi là một người vô cùng vô duyên, không biết điều chút nào.
Tôi với trai nhau sâu đậm, nên đã quyết định dọn ra ngoài nhà sống cùng nhau. Tiền nong chi tiêu đều chia đôi rõ ràng.
Nhưng chị ấy cũng cứ khăng khăng muốn về ở chung, lại chẳng chịu đóng góp một đồng nào.
Thật ra tôi không phải người tính toán, sống lâu như , trong lòng cứ thấy mình như con ngốc.
Chị ta rất kiểu tiểu thư, thường xuyên sai tôi và trai đi mua đồ ăn cho chị ta — phải là mấy quán xếp hàng dài mới chịu!
Mấy chuyện đó tôi đều nhịn, đến khi chị ta dẫn cả đám về nhà ngủ, tôi không chịu nổi nữa, cãi nhau một trận thì chị ta đuổi tôi đi. Còn nhà đó chẳng liên quan gì đến tôi.
Nhưng tôi cũng trả tiền nhà mà?
Tôi thật sự đối xử rất tốt với trai. iPhone 15 vừa ra, tôi còn định đi thêm để đổi điện thoại cho ấy.
Vậy mà chỉ vì chị ta không ưa tôi, trai liền chia tay tôi.
Bạn thấy sao?