Chu Húc cũng hùa theo: “Tâm Di, em thân là chị, sao lại đi giành vai của em họ, mau trả lại cho ấy.”
Hai người này, khiến tôi hoàn toàn thất vọng.
Giữa đám đông, tôi không muốn xé rách mặt, ồn ào sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của tôi.
Nhưng sự im lặng của tôi càng Lý Duyệt tức giận, ta hung hăng chặn đường tôi.
Cô ta với đạo diễn: “Đạo diễn, biết tại sao chị họ tôi phải đeo khẩu trang không?”
Ánh mắt độc ác, kèm theo nụ chế giễu rơi trên mặt tôi.
“Chị ấy từng bị hủy dung, nửa mặt bị cháy sém, không thể nổi, thật sự muốn chị ấy nữ chính sao?”
Ánh mắt đạo diễn tôi thay đổi rõ rệt.
“Không tin à?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Duyệt giờ đây tràn đầy ác ý.
Cô ta đột nhiên xông tới, giật khẩu trang của tôi, lớn tiếng công bố với mọi người: “Mọi người xem, một kẻ xấu xí đóng vai nữ chính kìa!”
Phim trường đột nhiên im bặt.
Sau đó, là những tiếng kêu kinh ngạc.
Lý Duyệt không hiểu gì, quay đầu lại, thấy một khuôn mặt trắng mịn, không chút tì vết.
Tôi mỉm , chậm rãi tiến lại gần ta: “Tôi là kẻ xấu xí, là gì?”
11.
Em họ tôi ngẩn người, không ngừng lắc đầu.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, chị chắc chắn là đã trang điểm rồi đúng không? Vết sẹo to thế kia, sao mà hết là hết .”
Cô ta đúng, những vết bỏng lớn trên cơ thể tôi, ngay cả bác sĩ thẩm mỹ cũng không chắc có thể phục hồi, chưa kể còn cần một khoản tiền khổng lồ.
Nếu không nhờ có hệ thống đẹp, có lẽ suốt đời tôi phải sống dưới cái bóng của em họ.
Cô ta không tin mặt tôi đã hồi phục, cố gắng chà xát lên vết sẹo, mong tìm ra dấu vết xấu xí nào đó.
Tiếc rằng, dù ta chà xát thế nào, mặt tôi vẫn không thay đổi, thậm chí khi bị ta chà đỏ, trông còn tự nhiên hơn với một lớp má hồng.
Ngay cả Chu Húc, người vừa nãy còn bênh vực ta, giờ đây tôi với ánh mắt đầy phức tạp và ghen tị.
“Tâm Di, mặt em thật sự lành rồi à?”
Trước đây tôi luôn cảm thấy mình không xứng với Chu Húc, nên mới chiều chuộng hắn ta đủ đường.
Giờ tôi không còn tự ti nữa, thẳng thắn hắn: “Đúng , ngạc nhiên không?”
Chu Húc tưởng tôi vẫn là ngây thơ trước đây, tiến lại định ôm tôi.
Tôi đẩy hắn ra, tát hắn một cái mạnh vào mặt.
Chu Húc ôm mặt, ngơ ngác: “Tâm Di, sao em lại đánh ?”
Tôi lạnh: “Bởi vì tôi ngạc nhiên hơn, khi tôi không ở nhà, đã gì với ta, tự biết rõ.”
Ban đầu tôi không định vạch trần, họ thực sự quá đáng, đừng trách tôi phơi bày sự thật.
Chu Húc còn định chối: “Em gì , với Duyệt Duyệt không gì cả.”
Hắn biết mình có lỗi, ánh mắt lẩn tránh đã tố cáo hắn.
Trước những lời chất vấn ngày càng nhiều, em họ liên tục phủ nhận, thậm chí còn định đổ lỗi ngược lại.
“Chị họ, chị không thể vu khống cho em như , em luôn coi Chu Húc là trai, ấy đối xử tốt với chị thế, sao chị lại bôi nhọ ấy trước mặt mọi người?”
Chu Húc kéo tay tôi: “Chúng ta là một gia đình, đừng mọi chuyện trở nên khó coi.”
Gia đình.
Khi hai người chuyện đó sau lưng tôi, có nghĩ đến chúng ta là gia đình không?
Xin lỗi, tôi – Dung Tâm Di không phải là người dễ bị bắt nạt, sẽ không để bản thân chịu ấm ức.
“Tội lớn thế này, không nghĩ tôi chỉ miệng mà không có bằng chứng chứ?”
Tôi lấy điện thoại ra, mở camera giám sát.
Những hình ảnh không thể phát sóng lập tức hiện trên màn hình, không bật âm thanh là sự nhân từ cuối cùng của tôi dành cho họ.
Chu Húc ngay lập tức im lặng, không dám thêm câu nào.
Còn em họ, ỷ vào sự hậu thuẫn của công ty, tức giận định tay chân với tôi.
Cô ta giơ tay lên, định tát tôi.
Khi cú tát sắp giáng xuống mặt tôi, quản lý của Lục Minh xuất hiện kịp thời, chộp lấy cổ tay em họ và vặn ngược lại, khiến ta đau đến rơi nước mắt.
Lục Minh lạnh lùng : “Cô ấy là nghệ sĩ của tôi, trước khi thủ, hãy nghĩ đến hậu quả.”
Hành của Lục Minh khiến hình tại hiện trường thay đổi hoàn toàn.
Không ai ngờ ta lại ra tay vì một người mới.
Cuộc chiến này không còn là vấn đề cá nhân giữa tôi và em họ, ông chủ của ta buộc phải ra mặt.
“Lục Minh, tôi biết là ảnh đế, cũng không thể để nghệ sĩ của mình loạn tại phim trường.”
“Nếu đã xác định nữ chính, tôi nghĩ tôi cần xem xét lại khoản đầu tư 50 triệu trước đây, có cần phải rút lại không.”
Câu này rõ ràng là dùng tiền để đe dọa.
Đạo diễn nghe đến rút vốn, sốt ruột đến mức suýt nhảy dựng lên.
Em họ cũng lập tức tự tin hơn, nở nụ ngạo nghễ với tôi.
Quả thật, giới giải trí không lý, chỉ tiền.
Bạn thấy sao?