Trà Xanh Dưỡng Nhan – Chương 3

Chương 3

Sau khi ta đi, em họ lại giận dữ với tôi: “Chị họ, chị đến đây cướp vai nữ chính của em đúng không? Mặc đồ không ra gì thế này.”

Tôi không ra gì?

Mùa hè tôi mặc áo ngắn tay thì sao?

“Chẳng phải em mới là người không ra gì sao, váy ngắn đến mức suýt không che nổi đùi, bỏ nhiều tiền thế chắc chắn sẽ vai nữ chính rồi.”

“Cô!” Em họ bật khóc, lao vào lòng Chu Húc, “Anh Chu Húc, xem kìa.”

Chậc chậc chậc, chẳng còn e dè gì nữa.

Chu Húc tôi đầy căm ghét: “Tâm Di, miệng em sao lại độc ác như ? Duyệt Duyệt vừa rồi còn giúp em giải vây, em lại đi bôi nhọ ấy? Em còn xứng chị họ của ấy không?”

Tôi vì tức: “Anh gọi cái đó là giải vây à?”

Cô ta rõ ràng sợ tôi cướp mất vai nữ chính nên cố ý bêu xấu tôi về việc bị hủy dung.

Xin lỗi, giờ tôi đã khỏi rồi, sẹo trên mặt cũng hết sạch, không dám đẹp như tiên nữ, ít nhất là hơn hẳn những người phẫu thuật thẩm mỹ như ta.

Tôi vừa định tháo khẩu trang để họ xem, Chu Húc đã nhanh tay kéo lại.

“Đừng tháo, không muốn đồng nghiệp biết mình là một người xấu xí.”

Tôi thật sự giận rồi, cực kỳ giận.

Hôm nay đối xử với tôi thế nào, ngày mai tôi sẽ bắt quỳ gối cầu xin!

“Được thôi, đến lúc đó hãy xem ai mới là kẻ xấu xí!”

Đeo khẩu trang lại, tôi quay người bước đi, leo lên chiếc xe buýt nhỏ bên đường để trở về.

“Lái xe.”

Xe chưa kịp chạy, đã có người phát ra tiếng chế nhạo, giống như đang chế giễu khuôn mặt của tôi.

Cảm giác tự ti đeo bám tôi nhiều năm ùa về, khiến tôi nghẹt thở.

Tôi không muốn trốn tránh nữa, quyết định hòa với khuôn mặt mình, mạnh mẽ tháo khẩu trang.

“Nhìn đủ chưa? Nếu chưa đủ, cho tôi địa chỉ, tôi sẽ gửi khuôn mặt này đến tận nhà!”

Tiếng trong xe lập tức ngưng bặt, im lặng đến đáng sợ.

Tôi mới nhận ra, chiếc xe buýt này có chút kỳ lạ.

Rồi tôi nghe thấy giọng một người đàn ông: “Chính là ấy.”

Ngay sau đó, một nhóm người xông tới đưa tôi vào một khu vực kín, bắt đầu thay quần áo cho tôi.

Chưa đầy mười phút, chiếc áo ngắn tay đã thay bằng váy cao cấp, khuôn mặt tôi cũng trang điểm tỉ mỉ, trông hệt như nữ chính trong phim thần tượng.

Đang chìm đắm trong vẻ đẹp của mình trong gương, một giọng quen thuộc vang lên từ phía sau.

“Cũng , hợp để diễn cùng tôi.”

Khi đám đông tan đi, tôi thấy Lục Minh ngồi ở ghế sau của xe.

Hóa ra đây không phải là chiếc xe buýt nhỏ, mà là xe riêng của Lục Minh!

Để tránh fan hâm mộ, ta đã cố ngụy trang xe riêng thành xe buýt, đỗ ở bến xe để đánh lừa ánh mắt.

Chiêu này, không suy nghĩ trong mười năm chắc chắn không nghĩ ra .

Quản lý của ta chụp vài tấm ảnh cho tôi: “Hình ảnh thì ổn, tiếc là không đào tạo chuyên nghiệp, diễn xuất e rằng không tốt.”

Lục Minh: “Cảm của ấy vừa rồi rất tốt.”

Ủng hộ nhiệt thế?

Lục Minh không phải là ảnh đế lạnh lùng sao, tin đồn và thực tế không giống nhau nhỉ.

Bộ phim này chỉ là một bộ phim nhỏ công chiếu trên mạng, đạo diễn lại là ân nhân của Lục Minh.

Phim tên là “Cô Vợ Diễn Sâu Của Tôi”, Lục Minh đóng vai nam chính, một thiếu gia lạnh lùng, không có cảm với nữ chính bị gia đình ép phải kết hôn với ấy.

Nữ chính bề ngoài thì ta ch.ết đi sống lại, bên trong thì chửi rủa ta không ngớt.

Cho đến khi nam chính có khả năng đọc suy nghĩ, ta mới phát hiện người vợ ngoài mặt khóc lóc, thực chất là một diễn viên tài ba bậc nhất.

Không ngờ ta khen tôi có cảm tốt, ai ngờ rằng tôi có vai diễn này nhờ chửi một người.

Quản lý rõ ràng không yên tâm với quyết định có vẻ hấp tấp của Lục Minh: “Cô ấy là người ngoài ngành, diễn xuất có thể đảm đương nổi không?”

Nói về diễn xuất, thực ra giấc mơ của tôi từng là trở thành diễn viên, hồi nhỏ tôi còn đăng ký học lớp đào tạo nghệ thuật cùng cậu hàng xóm, kết quả luôn đứng đầu.

Nhưng ngọn lửa của em họ không chỉ thiêu hủy nhan sắc mà còn cả ước mơ của tôi.

“Nếu ấy diễn không tốt, tôi sẽ dạy.”

Dưới sự kiên quyết của Lục Minh, quản lý đưa ra hợp đồng.

“Cát-xê tạm định là 500 nghìn, các dự án hợp tác tiếp theo sẽ tăng thêm, trong thời gian phát sóng phim trên mạng, mỗi tháng đảm bảo hai lần lên hot search.”

Anh ấy thậm chí không hỏi ý kiến tôi, trực tiếp bảo tôi ký tên.

Thật sự quá suôn sẻ, suôn sẻ đến mức khiến người ta có chút lo sợ.

Sau khi tôi ký tên, Lục Minh nở nụ hiếm thấy: “Dung Tâm Di… một cái tên rất hay.”

Đây là lần thứ hai có người tên tôi hay.

Lần đầu tiên là trước khi mặt tôi bị em họ đốt cháy, đó là cậu bé hàng xóm đã .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...