Trà Xanh Dưỡng Nhan – Chương 2

Chương 2

Nhờ phúc của hai người họ, một đêm nhan sắc của tôi lại tăng 20 điểm.

Tôi tháo khẩu trang, vết sẹo xấu xí trên mặt nhỏ đi một chút, để lộ làn da trắng mịn.

Tôi vui sướng không tả nổi.

Hai mươi mấy năm qua, vì bị bỏng tôi chịu đựng bao nhiêu sự kỳ thị, ngay cả bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ cũng không dám dễ dàng nhận ca của tôi, bây giờ cuối cùng cũng có thể phục hồi rồi!

Em họ tôi chắc vui lắm, chỉ cần bị trừ 10 điểm nhan sắc là mũi đã bị lệch, lần này không biết sẽ lệch ở đâu nữa.

Ngày hôm sau, câu trả lời đã rõ.

Bạn thân tôi là người nóng tính, sợ rằng ấy kích mà thay tôi đòi lại công bằng, tôi lén đến nơi định vị của em họ để theo dõi.

Không ngờ thân hình đẹp của ta là do phẫu thuật mà có. Đáng tiếc là giờ đây, hai bên không chỉ to nhỏ không đều, mà còn lệch cao thấp.

Cô ta đang cãi nhau với bác sĩ thẩm mỹ, một lúc sau Chu Húc xuất hiện.

“Sao lại tức giận thế này?”

Em họ quay lưng lại, không dám đối diện với hắn: “Anh Chu Húc, em thấy trong người không khỏe, có thể thương lượng với công ty để dời ngày chọn nữ chính không?”

Chu Húc có chút bực bội: “Em à, đã xin phép sếp rồi.”

Em họ lập tức lộ vẻ khó xử, chưa kịp nghĩ ra cách che giấu, sếp của Chu Húc đã đến.

“Chu Húc, đây là của cậu à?”

Chu Húc thuần thục ôm eo em họ, rất tự hào: “Đúng , tôi, Lý Duyệt.”

Sếp thoáng qua em họ, ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển thành kinh hãi: “Khuôn mặt trông cũng đấy, thân hình thì…”

Chu Húc không nhận ra ý tứ của sếp, vẫn đầy tự hào: “Thân hình ấy cũng tuyệt lắm.”

“Cái này mà gọi là tuyệt?”

Sếp mạnh mẽ ép em họ quay mặt đối diện với Chu Húc.

Khi thấy trạng thảm của ta, Chu Húc mặt tái mét: “Chuyện gì thế này?”

Em họ càng thêm hoảng loạn: “Em cũng không biết, sáng nay tỉnh dậy đã thế rồi.”

Phì.

Tôi biết chứ, sao không hỏi tôi.

“Sớm đi tìm cái gì đó đỡ đi, lát nữa nam diễn viên chính đến chọn người rồi.”

Chu Húc tức đến nỗi trán nổi gân xanh, dẫn em họ định bỏ đi.

Tôi nhanh chóng chặn đường họ, một tay che miệng, một tay chỉ vào tay hai người họ đang nắm chặt, cố nặn ra hai giọt nước mắt.

“Chu Húc, Duyệt Duyệt? Hai người sao có thể…”

Chu Húc thấy tôi, giật mình kinh hãi.

Hắn lập tức buông tay em họ ra: “Tâm Di, em đừng hiểu lầm, chỉ là… Công ty của Duyệt Duyệt cũng tổ chức team building ở khách sạn này, chỉ là cờ thôi, cờ.”

Em họ rõ ràng không hài lòng với lời giải thích của hắn, cũng không có cách nào khác, ai bảo tiền phẫu thuật của ta là từ tôi mà ra.

À không, chính xác hơn là tiền đó Chu Húc hỏi xin tôi rồi chuyển lại cho ta.

Tiền thì tôi không đòi lại , tôi có thể lấy lại nhan sắc sau khi phẫu thuật của ta.

Tôi đẩy khẩu trang lên, giả vờ buồn bã: “Thật sự là sao? Nhưng vừa rồi em nghe người kia , ta là của mà.”

“Em nghe nhầm rồi.”

Chu Húc bắt đầu mất kiên nhẫn, ra hiệu cho em họ rồi định bỏ đi.

Tôi có thể để họ chạy dễ dàng sao?

Tôi lao đến hỏi cho ra lẽ: “Tôi còn thấy ôm eo Duyệt Duyệt.”

Chu Húc có vẻ rất vội, đẩy tôi ra: “Anh đã cờ, em đừng có vô lý nữa.”

Thật là một combo vô lý.

Tiên nữ phải đẹp, tiên nữ không giận.

Tôi cố kéo hắn lại, cho đến khi phía sau vang lên tiếng hoan hô.

Ảnh đế Lục Minh xuất hiện giữa đám đông.

Chắc là sếp của Chu Húc đã thông báo trước, quản lý dẫn hắn hướng về phía em họ.

Vừa dẫn vừa giới thiệu: “Lý Duyệt là nữ diễn viên có nhan sắc cao nhất, rất phù hợp để diễn cùng .”

Lục Minh liếc ta, giọng lạnh lùng: “Thật sao?”

“Đương nhiên rồi… Trời ạ! Đây là bị xe cán qua à?”

Em họ mất mặt ngay tại chỗ, bị chế giễu đến mức không dám ngẩng đầu lên.

Chu Húc còn giải thích giúp: “Cô ấy vừa mới khỏi COVID-19, có thể là di chứng, sẽ sớm hồi phục thôi.”

Quản lý: “Hừ, di chứng này mạnh thật đấy.”

Tôi suýt bật thành tiếng, may mà có khẩu trang che.

Em họ về phía Lục Minh, còn nháy mắt tỏ vẻ quyến rũ, dường như muốn thu hút sự ý của ta.

Nhưng ảnh đế Lục Minh đâu có dễ dãi như Chu Húc.

Anh ta không thèm hai người họ, ngược lại ý đến tôi.

“Đôi mắt đẹp đấy, tháo khẩu trang ra.”

Nghe đến tháo khẩu trang, tôi còn chưa kịp phản ứng, em họ đã lo lắng trước.

“Chị họ em bị bỏng, trên mặt có một vết sẹo lớn, đừng bắt chị ấy tháo khẩu trang.”

Lục Minh không để ý đến ta, quay đầu hỏi quản lý: “Ngửi thấy mùi gì không?”

Quản lý: “Mùi gì cơ?”

Lục Minh: “Một mùi trà xanh nồng nặc.”

Mặt em họ lập tức đỏ bừng.

Lục Minh rõ ràng không hứng thú với ta, đi thẳng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...