Trà Xanh Đừng Lanh [...] – Chương 7

Chương 7. Hoàng hậu cũng thú nhận

Hắn lại cờ gặp Hà Tú Vân đang nhảy múa trong vườn ngự uyển.

Muốn múa thì múa đi, ta lại mặc đồ trắng, suýt chút nữa cho hắn mất đi phong thái của một thiên tử mà hét toáng lên:

“Ma nữ”.

Nhìn thấy số 70 trên đầu Hà Tú Vân, hắn chỉ cảm thấy ta thật ng.u ng.ốc.

Cũng thầm phàn nàn với hệ thống, nếu hoàng cung đầy trà xanh, dù phải phải khóc đến ch* lần nữa mới có thể về nhà cũng muốn.

Hắn một cách hùng hồn, với khuôn mặt đầy ch;án gh;é;t.

Cuối cùng, kết thúc với một tiếng thở dài.

“May mắn có nàng, nếu không ta thật sự sẽ phát đi;;ên. Ngay cả khi ta các cung nữ bên đường cũng thấy một đống chỉ số trà xanh.”

Ta không nhịn bật , muốn trêu chọc hắn.

“Vậy Hoàng thượng với thần thiếp nhanh như , người không sợ thần thiếp truyền tin bệ hạ bị tà linh ám sao??”

“Hả? Phải không?” hắn ngơ ngác ta.

Thấy ta chỉ che miệng , biết mình đang bị trêu chọc, hắn cũng .

“Nàng và ta là vợ chồng, mặc dù chúng ta chưa từng gặp nhau bao giờ, kể từ khi ta cưới nàng, ta sẽ có trách nhiệm với nàng.”

Hai má hắn hơi đỏ, đôi mắt hắn lại thật sáng.

“Bên cạnh đó, tim ta đập thình thịch khi thấy nàng, và ta thậm chí còn bắt đầu nghĩ về việc hài tử chúng ta nên đặt tên là gì.”

“Ta chưa bao giờ có một mối quan hệ đương, và ta không biết thế nào để theo đuổi các . Tuy nhiên, ta không nghĩ rằng mình nên giấu giếm bất cứ điều gì với ai đó nếu mình thật sự thích người ấy, vì ta phải cho nàng biết ta đến từ đâu, và ta không muốn nàng nhầm lẫn ta với tên hoàng thượng trước.”

Cứu mạng a, những lời thổ lộ tựa ba đào mãnh liệt lay kim thiết vạn năm.

Nhưng hắn thấy vẫn không đủ, vẫn tiếp tục.

“Nàng không cần lo lắng về cảm của ta, nàng có quyền thích ta hoặc không. Bất kể nàng nghĩ gì về ta, cảm của ta đối với nàng vẫn sẽ không thay đổi.”

“Trong tương lai, ta sẽ không bao giờ để nàng phải chịu một chút bất bình nào.”

“Nếu chúng ta chuyện riêng, nàng có thể đừng gọi ta là bệ hạ nữa mà gọi ta là Lăng Phong không? Tên thật của ta là Ngụy Lăng Phong.”

[ – .]

Vì lý do nào đó, mắt ta hơi nóng.

Nghĩ đến những oán hận cũng như sự giả vờ mạnh mẽ mà ta phải chịu đựng trong quá khứ, trước mặt người đàn ông này, tất cả đều bắt đầu vỡ òa.

“Lăng Phong.”

Ta nghẹn ngào và nhào vào vòng tay chàng.

“Ta ở đây.”

Chàng đưa tay ra ôm lấy ta và nhẹ nhàng an ủi ta.

“Thật ra nàng rất thông minh xinh đẹp, lại có thể lãnh binh chiến đấu. Nếu một nữ nhân như nàng ở địa vị của ta, nàng sẽ là người chiếm thế thượng phong. Nàng mới là người chịu thi”ệt th”òi khi chấp nhận ta.”

Để đáp lại sự tin tưởng của Lăng Phong dành cho ta, ta cũng thú nhận với chàng những gì ta đã nghe, ta có thể nghe thấy chàng chuyện với hệ thống.

Khuôn mặt chàng trực tiếp biến thành đỏ bừng, và chàng phải giả vờ bình tĩnh.

“Vậy là nàng đã biết rồi. Chẳng trách vừa rồi ta tỏ với nàng, mà nàng cũng không có chút ngạc nhiên nào!”

Hệ thống thậm chí còn trực tiếp gào thét lên.

“Ngươi là ai? Đây là lần đầu tiên có người có thể vỡ kết giới của ta, nữ nhân như ngươi thật đáng sợ! Ta muốn trở lại thế giới hệ thống!”

Ta kìm nén một nụ và bình tĩnh với hệ thống.

“Ta không chỉ có thể vỡ kết giới của ngươi, nghe thanh âm của ngươi, ta còn có thể khiến ngươi bị kết giới của mình nhốt lại.”

Vừa , ta vừa xua tay.

Đó là một kỹ năng ta vừa học trong nháy mắt, và ta không mong đợi nó sẽ hữu ích.

Lúc này, âm thanh của hệ thống trực tiếp bị chặn lại trong đầu bọn ta.

Lăng Phong có chút tò mò hỏi.

“Tại sao nàng lại chặn hệ thống?”

Ta mỉm , đưa ngón tay thon dài mảnh khảnh kéo nhẹ nơi thắt lưng chàng, kề sát tai chàng ấy, thở nhẹ tựa hoa.

“Không thích hợp với trẻ con, người còn muốn để người khác xem sao? Hoàng thượng?”

, khuôn mặt của chàng chỉ vừa tốt hơn một chút, lại nhuộm màu hoàng hôn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...