Trà Xanh Đừng Lanh [...] – Chương 9

9. Trà xanh lanh chanh vào viện tâm thần

Nói rồi, Tạ Viên luống cuống bò lên phía trước:

“Tôi là chủ nhà họ Tạ nuôi dưỡng hơn mười năm! So với Thẩm Uyển, tôi còn danh giá hơn nhiều!”

“Nhà họ Tạ quyền lực vô biên ở thủ đô, liên hôn với nhà họ Tạ là phúc ba đời của nhà họ Lục!”

Cô ta còn định thêm gì đó, bị nụ m/ỉa m/ai trên mặt tôi chặn lại.

Người đứng sau tôi lạnh, ta từ trên xuống dưới:

“Cô không hiểu bà chủ đang gì sao?”

“Ý là bà Lục không ưng , không muốn con dâu.”

Tạ Viên mở to mắt, trông đầy vẻ không thể tin .

Nhưng với tôi thì chưa đủ.

Tôi mỉm , tiếp tục châm chọc thêm:

“Thẩm Uyển và bằng tuổi mà đã khởi nghiệp chủ trong thời gian du học, giờ giá trị tài sản của con bé đã hơn trăm triệu.”

“Còn ở thủ đô lại mập mờ không rõ với bố nuôi, ngay cả tốt nghiệp đại học cũng khó.”

“Sự chênh lệch giữa hai người ai cũng ra , còn hỏi tại sao bà Lục không muốn con dâu?”

Nói xong, tôi đ/á Tạ Viên một cái.

Dịu dàng phủi bụi trên người mình.

Rồi với bà cụ Tạ đang bước vào với khí thế hùng hổ:

“Mẹ đến rồi, con giao Tạ Viên cho mẹ.”

“Con dâu lên lầu xem sổ sách trước.”

Bà cụ Tạ gật đầu, sau đó Tạ Viên nằm trên đất với ánh mắt không thiện cảm.

Tối hôm đó tôi không xuống lầu.

Sáng hôm sau thức dậy người đã báo cáo với tôi.

Bà cụ Tạ chuẩn bị đưa Tạ Viên đi p/há th/ai.

Sau khi đứa bé không còn, sẽ đưa Tạ Viên vào bệ/nh việ/n tâ/m th/ần.

Sau này có thể sẽ không quay lại biệt thự nhà họ Tạ nữa.

Còn về Tạ Hành, bà ấy sẽ đích thân chuyện.

Tôi gật đầu, thuận miệng hỏi:

[ – .]

“Anh tôi bên đó chuẩn bị thế nào rồi, giờ mọi chuyện ổn chứ?”

Nói xong, người ngước lên tôi.

Tôi mỉm ta, ta gật đầu, cẩn trọng :

“Xin yên tâm, Tổng giám đốc Thẩm bên đó đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể hành .”

Nhà họ Tạ gần đây đang nổi tiếng ở thủ đô.

Bà cụ Tạ không muốn chạm đến ai nên đã ra tay dứt khoát với Tạ Viên.

Vừa p/há th/ai xong, Tạ Viên ngay lập tức bị đưa vào bện/h vi/ện t/âm th/ần với lý do mắc chứng cuồ/ng lo/ạn.

Khi Tạ Hành ở Hải Thành xa xôi nhận tin tức, Tạ Viên đã hoàn tất thủ tục nhập viện.

Thẩm Uyển khó khăn lắm mới về nước một chuyến.

Tôi và con bé đang uống trà trong phòng khách thì Tạ Hành xông vào.

Anh ta lao thẳng về phía tôi.

Anh ta đứng đối diện tôi, chất vấn:

“Thẩm Ngọc Thư, Tạ Viên đâu?”

Tôi cầm tách trà, ngước mắt lên không kiên nhẫn:

“Chẳng phải tôi đã với qua điện thoại rồi sao? Bị mẹ đưa vào bệ/nh việ/n t/âm th/ần rồi.”

Nói xong, bình trà trên bàn bị Tạ Hành t/ức gi/ận đậ/p xuống đất.

Nước trà nóng trong bình tràn ra khắp nơi.

Thẩm Uyển đứng chắn trước tôi, cảnh giác ta:

“Giám đốc Tạ, đây là chuyện bà cụ Tạ , mong đừng trút gi/ận lên người khác.”

“Chính Tạ Viên đã có quan hệ mờ ám với cậu Lục trước, giờ g/iận d/ữ với dì tôi là sao?”

Tạ Hành ngẩn ra một lúc, ta còn chưa phản ứng kịp thì Thẩm Uyển liền bổ sung thêm:

“Chú không biết à?”

“Tạ Viên vì mang th/ai con của cậu Lục, còn mơ tưởng gả vào nhà họ Lục, nên mới bị mẹ đuổi cùng di/ệt tận.”

Lời vừa ra thì thấy trên mặt Tạ Hành hiện lên vẻ không thể tin .

Tôi m/ỉa m/ai.

Người đàn ông tự phụ này, không phải thật sự nghĩ rằng sức hút của mình lớn đến mức trời long đất lở chứ.

Có thể khiến Tạ Viên chơi cái trò “bố con thâm” với ta cả đời à.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...