Tạ Hành biết tôi định gì không thể thoát khỏi sự kiềm chế của người giúp việc cao lớn, t/ức gi/ận hét lên:
“Thẩm Ngọc Thư! Cô dám!”
Tôi ngơ, ra hiệu cho người bên cạnh.
Người này hiểu ý, nhanh chóng bước tới, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tạ Viên như kìm sắt.
Tay kia cầm mảnh sứ, nhanh chóng gọn gàng rạ/ch hai đường trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Viên.
Cô ta h/ét lên, ôm mặt rồi liên tiếp lùi lại.
Tôi khoanh tay đứng trước bàn, cầm ly rư/ợu vang lên, vui vẻ nâng cốc với Tạ Hành.
Nhìn khuôn mặt tức gi/ận đến méo mó của Tạ Hành, tôi mỉm :
“Tạ Hành, nếu có bản lĩnh thì đừng cưới tôi. Anh đã cầu cạnh nhà họ Thẩm, cưới tôi rồi thì nhà này do tôi quyết định. Tạ Viên là cái thá gì chứ, dám tỏ thái độ với tôi à.”
Nói xong, tôi phủi phủi tà áo sườn xám, duyên dáng đứng lên:
“Lần này coi như là cái giá cho việc con nhỏ của x/úc ph/ạm tôi. Lần sau nếu còn dám như , tôi không ngại khiến ta m/ù hoặc đi/ếc đâu.”
Nói xong, tôi mỉm gật đầu với Tạ Hành rồi quay lưng rời đi cùng với người của mình.
Khi tôi và Tạ Hành đang c/ãi nh/au, người nhà họ Thẩm đã gọi điện cho người nhà họ Tạ, rằng tôi đã bị Tạ Viên ra oai phủ đầu, ngay cả Tạ Hành cũng đứng về phía Tạ Viên b/ắt n/ạt tôi.
Chuyện hợp tác giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Tạ mới chỉ bắt đầu, bà cụ Tạ sợ tôi về nhà mẹ đẻ tố cáo, liền lập tức cử xe đến đón tôi.
Nên sau khi tôi dằn mặt Tạ Hành xong, xe chuyên dụng của nhà họ Tạ đã đỗ trước cổng.
Tôi dẫn người giúp việc nhà họ Thẩm đi cùng, không ngoảnh đầu lại mà lên xe luôn.
Tối hôm đó, sau khi bà cụ Tạ tốn công sức an ủi tôi thì gi/ận d/ữ muốn đến chỗ Tạ Hành để xử lý Tạ Viên.
Nhưng tôi lại tỏ ra mình là “người vợ hiền lành”, rằng Tạ Viên chẳng qua chỉ là một bé, không cần phải so đo.
Bà cụ Tạ cảm trước sự “bao dung” của tôi, tặng tôi không ít trang sức quý báu mà bà ấy đã sưu tầm.
Tôi ở nhà họ Tạ mười mấy ngày, lúc Tạ Hành đang bàn chuyện hợp tác với nhà họ Thẩm, trai vô nhắc đến tôi rồi ẩn ý hỏi tôi đang ở đâu.
[ – .]
Lúc đó, Tạ Hành mới miễn cưỡng đến nhà cũ đón tôi về nhà.
Trước mặt bà cụ Tạ, tôi và Tạ Hành diễn đủ trò, sau đó tay trong tay lên xe.
Khi trở về biệt thự, phòng khách đã quản gia thay đổi thành kiểu tôi thích.
Đồ nội thất gỗ kiểu Trung Quốc thay thế cho ghế sofa kiểu châu Âu ban đầu, trông cổ điển và sang trọng.
Tôi cởi áo khoác ngoài sườn xám, mỉm hỏi:
“Tại sao không thấy Tạ?”
Trước khi Tạ Hành kịp trả lời, quản gia bên cạnh đã vội vàng đáp:
“Tiểu thư Tạ sợ phiền sự yên tĩnh của phu nhân, nên đã tự dọn đến Tào Cung Quán.”
Tôi nhướn mày, chuyển ra ngoài sao?
Quản gia thấy biểu cảm khó đoán của tôi, định gì đó bị tôi phất tay ngắt lời:
“Đều là người một nhà, chỉ cần ấy không sự với tôi, biệt thự này vẫn có thể miễn cưỡng cho ấy một phòng.”
“Cô ấy chuyển ra ngoài, lại như người nuôi bên ngoài không thấy ánh sáng.”
Nói xong, sắc mặt Tạ Hành lập tức trở nên khó coi, ta nhíu mày cảnh cáo tôi:
“Thẩm Ngọc Thư, tôi lại lần nữa, tôi và Tạ Viên chỉ là quan hệ nhận nuôi!”
Tôi nhướn mày, sau đó bật :
“Nếu không có những trò mờ ám đó, tôi có thể tin rằng và ta trong sạch.”
“Vấn đề là Tào Cung Quán còn có biệt danh là “nơi tập trung các nhân ”, rất khó để tôi không nghĩ ngợi.”
Nói xong, tôi che miệng khẽ:
“Tạ Viên thật đáng thương, một trong sạch như thế, sau này tiếng tăm ở thủ đô chắc sẽ t/ệ lắm.”
“Về sau cưới chồng cũng khó khăn nữa.”
Nói xong, tôi thấy Tạ Hành bối rối khi bị vạch trần.
Bạn thấy sao?