Trà Xanh Đừng Lanh [...] – Chương 2

2. Trà xanh lanh chanh trước mặt hàng xóm

Khi tôi lái xe đến biệt thự của Tạ Hành, từ xa tôi đã thấy hành lý của mình bị ném trên bãi cỏ trong vườn.

Cô ta đứng trước cửa, vẻ mặt kiêu ngạo như bà chủ đợi tôi đến.

Dù sao ở nhà họ Thẩm, tôi cũng nuông chiều từ bé. Giúp việc nhà họ Thẩm đi theo tôi thấy ta như liền tỏ vẻ muốn ra tay.

Nhưng tôi ngăn lại, xuống xe cúi xuống nhặt sợi dây chuyền ngọc lục bảo nằm dưới chân ta.

Sau đó, tôi đứng thẳng người, ta nửa miệng:

“Cô biết sợi dây chuyền này đáng giá bao nhiêu không?”

Cô ta ngẩng đầu lên, lạnh:

“Đồ dành cho kẻ nghèo, tôi không thèm! Trên bàn trang điểm của tôi có đầy, đều là do Tạ mua cho! Có cần tôi cho vài cái không?”

Vừa dứt lời, tôi liền ra hiệu cho người phía sau.

Giúp việc nhà họ Thẩm hiểu ý, bước tới và t/át m/ạnh vào mặt ta!

Cô ta ôm mặt, khó tin tôi. Người hầu lạnh một tiếng:

“Thứ gì thế này, dám chuyện với chủ như thế à!”

Nói xong, dưới ánh mắt ra hiệu của tôi, người giúp việc giữ chặt ta đang vù/ng v/ẫy rồi đẩy xuống dưới chân tôi.

Tôi dùng một tay nâng cằm ta lên, cẩn thận ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn chăm sóc kỹ càng, sau đó t/át m/ạnh hai cái vào mặt ta!

[ – .]

Tạ Hành sống trong biệt thự liền kề, khoảng cách giữa hai nhà không xa. Tiếng t/át vang dội thu hút sự ý của các hàng xóm xung quanh.

Nhìn vẻ mặt nh/ục nh/ã của ta, tôi khẽ.

Tôi mặc kệ là ai, tôi, Thẩm Ngọc Thư, luôn trả th/ù nhữ/ng kẻ dám tôi không vui, cũng đừng mong yên ổn.

Tôi gi/ẫm lên tay đang vươn ra của ta, gót giày nh/ọn đ/âm m/ạnh vào các khớp ngón tay chăm sóc cẩn thận của ta:

“Tạ Viên, tôi biết đã ở bên cạnh Tạ Hành hơn mười năm. Nhưng tôi cảnh cáo , ý thân phận của mình. Nhà họ Tạ chỉ có thể có một bà chủ, nếu có khả năng thì để Tạ Hành cưới , còn không thì ngoan ngoãn dưới quyền tôi. Thu lại mấy ý đồ nhỏ mọn của đi, nếu không, lần nào gặp thì tôi đ/ánh lần đó, đá/nh đến khi nhớ ra thì thôi.”

Nói xong, Tạ Viên định mắ/ng tôi thì bị tôi t/át thêm hai cái nữa khiến miệng ta đầy m/á/u buộc phải im lặng.

Hàng xóm xung quanh dường như không thể chịu đựng nữa, một người vội vã chạy đến bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi đang giơ lên cao:

“Thẩm Ngọc Thư, đừng quá đáng! Viên Viên vẫn chỉ là một đứa trẻ!”

Nghe câu này, tôi xoay cổ tay t/át thẳng vào mặt người vừa đến. Nhìn người đó cũng ôm mặt như Tạ Viên, tôi khẩy.

Tôi nhướng mày lạnh:

“Cố thiếu gia, tôi khuyên cậu bớt lo chuyện bao đồng đi. Tạ Viên năm nay đã trưởng thành rồi, nếu cậu muốn chơi trò nhà trẻ với ta thì đó là chuyện của các người. Còn tôi mới là bà chủ của nhà họ Tạ, việc tôi dạy dỗ đứa con bất hiếu này là chuyện gia đình, liên quan gì đến cậu?”

Nhìn khuôn mặt Cố thiếu gia ngày càng đỏ lên, tôi thêm một câu khiến cậu ta hoàn toàn im lặng:

“Nhà họ Thẩm của tôi vừa mới mua lại 30% cổ phần của tập đoàn Cố Thị, bây giờ chúng tôi là cổ đông lớn của tập đoàn Cố Thị. Nếu cậu không muốn rắc rối thì mau c/út đi.”

Nói xong, tôi ra hiệu cho giúp việc nhà họ Thẩm. Giúp việc hiểu ý, nắm tóc Tạ Viên rồi kéo ta vào biệt thự như kéo rác.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...