Trà Xanh Đừng Lanh [...] – Chương 12

12. Trà xanh đã không thể lanh chanh nữa

Nụ trên mặt tôi không giảm, lời thì không khách khí:

“Vậy mẹ mong thấy tôi như thế nào?”

“Mặc sườn xám, giả vờ một người vợ hiền, suốt ngày chăm sóc mẹ sao?”

Tôi nghiêng đầu, nở một nụ á/c ý:

“Vậy thì tôi không thể như ý của mẹ rồi.”

“Hiện tại tôi và nhà họ Thẩm nắm giữ mười lăm phần trăm cổ phần, sau đại hội cổ đông lần này, tôi sẽ trở thành chủ tịch Tạ thị.”

“Tôi biết bây giờ Tạ Hành đã trở thành người thực vật, mẹ muốn để con trai của mẹ nắm quyền kiểm soát nhà họ Tạ.”

“Nhưng mẹ không mang họ Tạ, mẹ không có tư cách này.”

Nói xong, tôi mỉm bà cụ trên giường b/ệnh, thấy vẻ mặt gi/ận d/ữ của bà khi bị vạch trần.

Bà cụ lạnh một tiếng:

“Tôi không mang họ Tạ, chẳng lẽ mang họ Tạ sao?”

Tôi không , đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, tôi quay lại bà, lạnh :

“Tốt nhất là mẹ nên tham dự đại hội cổ đông lần này, tôi sẽ chuẩn bị một món quà lớn cho mẹ.”

Nói xong, tôi đóng cửa rời đi.

Để lại bà cụ Tạ một mình trong phòng bệnh gào thét.

Bà cụ Tạ không cam lòng để tôi nắm quyền nhà họ Tạ.

Trước cuộc họp cổ đông, bà bí mật liên lạc với các cổ đông lớn, lại bị nhiều người từ chối.

Dù sao so với một người già cả, suy yếu và có thể ra đi bất cứ lúc nào.

Một người trẻ tuổi đầy tham vọng và tầm như tôi lại là lựa chọn hợp lý hơn đối với các cổ đông.

Chưa kể tôi còn là vợ của Tạ Hành, cũng coi như một nửa người nhà họ Tạ.

Cứ như , dưới mắt bà cụ Tạ, tôi thành công nắm giữ vị trí Chủ tịch Tập đoàn Tạ thị.

Tháng thứ hai kể từ khi tôi trở thành người nắm quyền nhà họ Tạ, tôi tổ chức một cuộc họp hội đồng quản trị.

Trong cuộc họp, tôi tuyên bố về người chọn tổng giám đốc mới của Tạ thị.

Bà cụ Tạ vốn muốn để con cháu phía bên ngoại giữ vị trí này.

Nhưng tôi đã phủ quyết thẳng thừng.

Ngồi trên ghế của chủ tịch, tôi mỉm bà cụ:

“Lần này tổng giám đốc là một người rất quen thuộc với bà.”

“Đây là giám đốc tôi đã mời về từ khu vực châu Âu của Thẩm thị, tốt nghiệp trường Ivy League, còn trẻ mà đã mở rộng thị trường cho Thẩm thị, rất xuất sắc.”

Nói xong, tôi búng tay một cái.

Người thanh niên đứng ở cửa mỉm mở cửa bước vào, chào hỏi bà cụ Tạ.

Khuôn mặt đó lại có đến bảy phần giống Tạ Hành!

Đồng tử của bà cụ co rút, ho/ảng h/ốt đến mức đổ cốc giấy trên bàn:

“Cậu! Sao cậu lại ở đây!”

Thanh niên nghiêng đầu, trên khuôn mặt điển trai là nụ sâu không thấy đáy:

“Bà Lương không nhận ra tôi sao? Người hầu gặp chủ chẳng phải nên chào hỏi sao?”

Người thanh niên dừng lại một chút, sau đó như bừng tỉnh:

“Chẳng lẽ là thói quen chim khách chiếm tổ chim cúc, kẻ thứ ba mà thật sự coi mình là chủ sao?”

Nói xong, tôi chào hỏi người thanh niên đó.

Sau đó trước mặt các giám đốc cấp cao, tôi ch/ế gi/ễu bà cụ Tạ:

“Năm đó bà là kẻ thứ ba chen vào, ép buộc phu nhân nhà họ Tạ phải rời đi.”

“Nhưng bà không ngờ rằng, dù bà dàn dựng t/ai n/ạn để phu nhân nhà họ Tạ phải ch*t, đứa con trong bụng bà ấy vẫn an toàn đúng không?”

“Chứng cứ năm đó bà h/ại ch*t phu nhân nhà họ Tạ và giả mạo di chúc của ông Tạ đã tôi giao cho cảnh sát, họ đang trên đường đến Tập đoàn Tạ thị.”

“Bây giờ bà còn mười phút để lời trăn trối.”

[ – .]

Nói xong, tôi quay người rời đi.

Khi xuống thang máy, tôi thấy xe cảnh sát đã đến dưới tòa nhà Tạ thị.

Tôi thờ ơ nghĩ: Họ đến cũng đúng lúc thật.

Sau khi mọi chuyện đã lắng xuống.

Cậu chủ thực sự của nhà họ Tạ, Tạ Kiên, hẹn gặp tôi tại quán cà phê dưới tòa nhà Tạ thị.

Tạ Kiên đẩy gọng kính vàng, rất nhã nhặn:

“Cảm ơn đã giúp tôi trở về nhà họ Tạ.”

Tôi nhún vai :

“Mẹ và mẹ tôi là thân nhiều năm, đó là chuyện đương nhiên.”

“Hơn nữa bây giờ tôi ở Tạ thị còn chưa vững, đến cũng có thể giúp tôi một tay.”

Tạ Kiên gật đầu, sau đó khơi mào một chủ đề khác:

“Người thứ ba đó đã bị k/ết á/n hàng chục năm vì nhiều t/ội da/nh, có lẽ sẽ ch*t trong t/ù.”

“Những tài sản và cổ phần vốn thuộc về tôi sẽ sớm trở về tay tôi.”

“Ngọc Thư… chúng ta còn cơ hội không?”

Nhìn thấy dáng vẻ ngập ngừng của ta tôi gật đầu, uống một ngụm cà phê:

“Tôi sẽ không l/y h/ôn với Tạ Hành.”

“Chỉ cần người chồng ch*t ti/ệt của tôi còn sống một ngày, tôi vẫn sẽ là chủ tịch.”

“Ở bên chỉ tôi mất đi cổ phần giá trị ngất ngưởng mà tôi có , và chỉ còn lại cái danh “bà Tạ” thôi.

“Tạ Kiên, nghĩ cũng hay quá rồi đấy.”

Tạ Kiên lộ vẻ mặt bất đắc dĩ:

“Em biết rõ tôi không nghĩ mà.”

Tôi giơ tay ngắt lời ta:

“Nhưng thực tế kết quả của tôi sẽ như .”

“Tôi hy vọng có thể hiểu một điều.”

“Tôi sẽ không bao giờ là vợ tương lai của , tôi là chủ của .”

(Hoàn)

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...