Trà Xanh Đừng Đùa [...] – Chương 3

07

Tôi coi thường Hứa Lâm Lâm và chê xuất thân nông thôn của ta từ khi nào?

Hoàn cảnh của ta tôi cũng biết qua qua, tôi phản đối hai người là do điều kiện gia đình sao?

Là do Hứa Lâm Lâm cảm thấy sau này tất cả tài sản đều thuộc về ta cùng em trai tôi, là ta chiếm căn nhà cha mẹ mua cho chúng tôi, là do ta mắng tôi khong có chừng mực, là do nhân phẩm của ta có vấn đề!

Sau lần cãi vã đó, tôi và Trần Mặc không liên lạc với nhau, nó cũng không đặt chân về nhà.

Cho đến mấy ngày sau, khi tôi đi ăn một mình thì vô gặp phải Trần Mặc và Hứa Lâm Lâm.

Sau khi thấy tôi bước vào, Hứa Lâm Lâm lập tức quay mặt đi, không biết có phải là cố ý hay không, ta thậm chí còn quay sang nũng nịu với Trần Mặc, muốn ăn miếng sườn trên đĩa của nó.

Ngược lại sau khi thấy tôi, Trần Mặc lại cảm thấy có chút áy náy. Nó nhanh chóng đứng dậy, dùng giọng nịnh nọt : "Chị, chị muốn ăn gì? Em mua cho chị."

Tôi không gì.

Trần Mặc mặt dày tiếp tục: "Chị à, chị đừng bơ em. Hôm trước là em lỡ lời, chị muốn ăn gì để em đi mua cho. Gì cũng , coi như em xin lỗi chị không?"

Tôi vẫn chưa kịp gì thì điện thoại đã đổ chuông, là cha tôi gọi tới.

Tôi xoay người nghe điện.

Vừa nhấc máy, tôi đã nghe thấy giọng không vui của Hứa Lâm Lâm từ phía sau truyền đến: “Sao lại mua cơm giúp ta? Cô ta không có tiền hay sao mà còn tiêu của "

"Một bữa cơm trưa đáng bao nhiêu chứ? Lúc sinh nhật , chị ấy còn tặng đôi giày đắt bằng một tháng tiền cơm"

Nói xong, Trần Mặc lấy thẻ ăn ra.

"Anh không phép đi." Hứa Lâm Lâm dùng hết sức kéo Trần Mặc trở lại, "Đây không phải vấn đề tiền bạc, ta không có chân tay sao, dựa vào cái gì mà sai đi mua đồ? Còn nữa, cái giọng điệu nịnh nọt vừa rồi của là sao?

Em phục hai người đấy, lớn rồi mà còn như , không thấy ngại sao?"

"Bà của à, em đừng sự nữa. Anh mua cơm cho chị ruột của thì có cái gì mà phải ngại?"

Căng tin khá ồn ào, nên tôi chỉ có thể loáng thoáng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người.

Nói xong mấy câu, Hứa Lâm Lâm tức giận quay người bỏ đi .

"Lâm Lâm" Trần Mặc cũng vội vàng đứng dậy, hoảng hốt với tôi: "Chị à, thân thể Lâm Lâm vẫn chưa khỏe, em phải đưa ấy đi tiêm. Hôm nay em không mua cơm cho chị , chị cầm thẻ của em mà dùng nhé"

Vừa , thằng em vừa nhét cái thẻ vào trong tay tôi và đuổi theo Hứa Lâm Lâm.

08

Sự thật đã chứng minh, Hứa Lâm Lâm quả thực có tài.

Có thể là bởi vì Trần Mặc lần đầu hẹn hò, tính lại hơi luỵ , nên nghe lời Hứa Lâm Lâm răm rắp.

Sau khi Hứa Lâm Lâm bị tôi đuổi ra khỏi nhà, Trần Mặc cũng chuyển ra ngoài.

Hai đứa một căn khác trong khu để ở.

Không biết có phải Hứa Lâm Lâm muốn tôi khó chịu hay không, còn cố chung một toà với tôi.

Thỉnh thoảng tôi cũng gặp Hứa Lâm Lâm đi thang máy .

Hứa Lâm Lâm giật giây em tôi chuyển ra ngoài thành công nên rất vênh váo:

"Trần Niệm à Trần Niệm, ngay cả em trai ruột cũng không đứng về phía , mùi vị thế nào?

Trần Mặc vì tôi dọn ra ngoài ở, mỗi lần về nhà chắc khó chịu lắm đúng không?

Phải rồi, căn hộ này là em bỏ tiền ra , vì trả tiền nhà nên đôi giày tặng ấy cũng bán đi.

Chị sẽ không tức giận chứ?"

Khó chịu ấy hả? Sao lại phải chứ.

"Ừ, tôi khó chịu vì trước kia không đuổi hai người ra ngoài sớm hơn. Sống một mình đúng là vui không thể tưởng nổi"

Hứa Lâm Lâm biến sắc: "Cô đúng là đồ không biết xấu hổ. Căn hộ rõ ràng là cha mua cho em trai ở. Đừng với tôi là nhà không trọng nam khinh nữ, tôi ngần này tuổi rồi chưa từng gặp nhà nào đối xử công bằng đâu, chẳng qua là hưởng sái của em mình thôi.

Nếu không phải tôi nhường , nghĩ mình có thể bình an ở đó sao?"

Wow, nhà của tôi mà ta bảo ta để cho tôi ở.

Có phải ta còn nghĩ mình là người tốt hiếm có trên đời không?

09

Chuyện em trai dọn ra ngoài vẫn bị cha mẹ tôi phát hiện.

Ngày hôm sau, cha lái xe thẳng đến nơi chúng tôi đang học, cũng gọi điện cho Trần Mặc bảo nó đưa Hứa Lâm Lâm về nhà ăn tối.

Đây có lẽ là nguyên nhân khiến Hứa Lâm Lâm càng thêm hống hách hơn, điệu bộ cứ như thể con dâu gặp cha mẹ chồng tương lai.

Trên bàn ăn, ta quay ngoắt 180 độ, đối đãi với cha mẹ tôi cực ân cần.

Đang ăn dở bữa cơm thì cha tôi móc ra một cái chìa khoá xe trước mặt cả nhà:

"Chuyến này cha mẹ đi 2 chiếc xe đến đây. Trong đó có 1 cái xe mới là cho con. Xe cha để ở dưới, lát con xuống xem có thích không?"

Mắt Hứa Lâm Lâm sáng lên, vội vàng kéo tay áo Trần Mặc: "Trần Mặc, xem đối xử với tốt biết bao. Mau cầm lấy chìa khoá xe đi"

Thấy nhãn hiệu BMW, mắt ta sáng như cái đèn pha ô tô.

Trong đầu ta, cái xe mặc định là mua cho Trần Mặc.

Mà của Trần Mặc thì chính là của ta.

Trước ánh mắt của mọi người, cha bình tĩnh đặt chìa khoá vào tay tôi.

Biểu trên gương mặt Hứa Lâm Lâm cứng lại, trơ mắt cha tủm tỉm : "Bảo bối của cha có xe rồi, đi đâu cũng sẽ thuận tiện hơn"

Tôi cầm lấy chìa khóa và : "Cảm ơn cha ruột đã tặng cho con cái xe thể thao này, con thích lắm"

Hứa Lâm Lâm siết chặt hai tay, chưa chịu bỏ cuộc: "Chú à, xe mua cho chị sao? Con còn tưởng tặng Trần Mặc cơ"

"Trần Mặc là con trai, da thô thịt dày, không sợ mưa nắng, mua ô tô có ích lợi gì?" Mẹ tôi chậm rãi tiếp lời, "Tiểu Hứa này, nghe Niệm Niệm lúc trước cháu và Trần Mặc ở đây. Nhưng mới dọn ra ngoài 2 ngày trước?"

"Đúng , chị thường xuyên đưa về nhà. Việc này quá bất tiện nên cháu và Trần Mặc dọn ra ngoài" Ngoài mặt Hứa Lâm Lâm thể hiện rất ôn hoà, lời ra lại đầy hàm ý, "Cháu nghe căn hộ này là dì mua cho Trần Mặc. Hai người khuyên nhủ chị một chút, chị ấy ở đây cháu không có ý kiến, đưa về là không "

Cha tôi bưng tách trà lên, thổi một hơi, nhấp một ngụm, sau đó chậm rãi lên tiếng:

"Tiểu Hứa này, có chuyện muốn cho cháu biết. Căn hộ này đứng tên chị của Trần Mặc. Quyền sử dụng hoàn toàn nằm trong tay chị nó. Kể cả con bé đập hết đồ trong nhà đi cũng không ai phép can thiệp.

Chuyện cháu và Trần Mặc thì dì không phản đối. Sau khi nó tốt nghiệp dì cũng sẽ chuẩn bị cho 2 đứa nhà ở. Nhưng ngoại trừ cái đó ra, tất cả tài sản khác chúng ta sẽ để lại cho chị nó"

Nghe đến đây, Hứa Lâm Lâm biến sắc.

Biểu của ta trở lên vặn vẹo: "Chú cháu à? Trần Mặc mới là con trai "

"Đúng rồi" Cha tôi trả lời bằng bộ dáng rất gợi đòn, "Nhà trọng nữ khinh nam, cháu không nhận ra sao?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...