03
Tôi quả thực hơi sốc vì cực phẩm của thằng em.
Sau khi nghe tôi kể lại, ba người cùng phòng ký túc đều khuyên tôi nên chuyển về sống ở đó một thời gian.
"Làm gì có người tử tế nào đã ở nhờ còn đổi mật khẩu thành sinh nhật của mình?"
"Ở trong phòng người khác lại còn dùng mỹ phẩm của người ta. Đã thế còn như chuyện đấy là đương nhiên. Con người này đúng là kỳ tài. Thật coi như thành nhà của mình luôn rồi sao?"
“ Niệm Niệm, cậu về đó ở đi. Nếu không một thời gian nữa ta lại coi đấy là nhà riêng của ta với em trai cậu đấy."
Sau khi nghe mọi người khuyên bảo, tôi quyết định thu dọn hành lý và chuyển về nhà ngay trong đêm.
Cũng vì mà phát hiện ra Trần Mặc đi thêm.
Thành thật mà , mặc dù chi phí sinh hoạt hàng tháng cha mẹ cho không quá nhiều cũng 5.000 nhân dân tệ mỗi người mỗi tháng.
Một đứa con như tôi cần mua đồ dưỡng da, đồ trang điểm các kiểu còn đủ dùng, đừng đến Trần Mặc không thuốc lá không bia rượu. Vậy mà còn cần thêm sao?
Tôi quyết định tối nay sẽ hỏi Trần Mặc xem chuyện gì đang xảy ra.
11h30 tối hôm đó, thằng em trai tôi cuối cùng cũng về, trên tay còn cầm theo một quả sầu riêng.
“Chị, sao chị vẫn chưa ngủ?” Nó hơi ngạc nhiên, sau đó lại mỉm , “Em thấy cửa hàng tiện lợi chỗ em thêm đang giảm giá nên em mua cho chị"
Tôi "hừ" nhẹ một tiếng.
Có lẽ từ bé bị tôi chèn ép nên tính của Trần Mặc rất trầm ổn, cũng biết quan tâm người khác.
Vừa ăn trái sầu riêng do cậu em bóc vỏ, tôi vừa hỏi: “Em thiếu tiền thế sao? Đến mức phải đi thêm?"
"Không có cách nào khác." Trần Mặc mệt mỏi dựa vào ghế sofa, "Chẳng phải Iphone 15 sắp ra mắt sao? Lâm Lâm muốn đổi điện thoại. Cô ấy là em, em sẽ cố gắng cho ấy thứ tốt nhất"
" ... "
Về việc này tôi chỉ có thể bày tỏ sự tôn trọng thằng em và ngầm chúc phúc cho nó.
Nhưng tôi chẳng ngờ tới, hôm sau Hứa Lâm Lâm lại gửi tin nhắn cho tôi:
[Nhà người khác đều là chị cho em trai tiền, chị thì ngược lại. Sầu riêng đắt như mà chị lại để em trai mua cho ăn? Trần Mặc đi kiếm tiền không dễ dàng, nếu chị thực lòng thương ấy thì đừng để ấy bỏ tiền ra mua đồ cho chị nữa. Cám ơn!]
04
Tôi bị ta cho tức giận đến mức bật .
Em trai mua cho tôi một quả sầu riêng cũng đến lượt ta nhảy vào chỉ trích sao?
Biết tôi và Hứa Lâm Lâm không hợp nhau nên thằng em tôi kẹp ở giữa cũng cực kỳ khó xử.
Tôi thấy có vẻ Trần Mặc thực sự thích này, ta đông nó không dám đi đằng tây, nên tôi nhịn.
Thế việc tôi thực sự bùng nổ là vì tôi đưa cùng ký túc về nhà ở một đêm.
Bởi vì hôm nay là sinh nhật của một thành viên nên 4 người trong ký túc rủ nhau đến quán bar chơi. Lúc trở về là 12h và ký túc xá cũng đã đóng cửa.
Tôi đề nghị mọi người đến nhà tôi qua đêm.
Bạn cùng phòng Mạnh Dao lo lắng hỏi: "Vậy có ổn không? Sợ của em trai cậu tức giận thôi"
Tôi biết cùng phòng đang nghĩ cho mình, tôi vẫn cảm thấy bị phạm bởi những lời này.
Cha mẹ mua nhà cho 2 chị em tôi, tại sao tôi phải sắc mặt của nó?
Dưới sự cầu quyết liệt của tôi, cả đám theo tôi về nhà.
Mặc dù mọi người đều đã say, họ đều là những người biết điều, cố gắng không ra tĩnh ảnh hưởng đến Trần Mặc và Hứa Lâm Lâm.
Một đêm yên tĩnh cứ thế trôi qua.
Sáng hôm sau, tôi vừa ra khỏi phòng ngủ đã thấy Hứa Lâm Lâm nổi giận đùng đùng đi tới chất vấn:
"Trần Niệm bị sao ? Cô ở nhà chúng tôi ăn chùa uống chùa thì thôi đi, mà còn dám đưa bè về qua đêm? Cô có biết chừng mực là gì không?"
Tốt lắm.
Bạn tôi vẫn còn ở đây, mà ta vẫn cố vênh váo ném mặt tôi vào thùng rác.
Nếu tôi mà còn nhịn thì tôi sẽ theo họ của ta!
Tôi không gì mà chỉ xoay người đi vào phòng ngủ, cầm vali lên, nhanh chóng nhét quần áo của ta vào.
Sau đó tôi đẩy vali ra cửa và ném ra ngoài!
Chiếc vali không kéo chặt khoá nên quần áo ta rơi vương vãi khắp sàn.
"Những ngày qua tôi đã nhịn đủ rồi đấy" Tôi chỉ ra cửa, bình tĩnh : “Cút khỏi đây, nhà của chúng tôi không chào đón "
Hứa Lâm Lâm hiển nhiên không ngờ rằng tôi thật sự sẽ như .
Cô ta sửng sốt đến sững người, sau đó mỉa mai:
"Cô nghĩ là ai? Tôi cho biết nhé Trần Niệm, em trai mới là hương khói của nhà họ Trần, tất cả tài sản của nhà sau này sẽ thuôc về em trai hết.
Sau này gả ra ngoài sẽ thành người ngoài, dựa vào cái gì bảo tôi cút?"
05
Tôi bị những lời vàng ngọc của Hứa Lâm Lâm cho kinh ngạc đến trợn mắt há hốc miệng. Một trạc tuổi tôi mà có thể thốt ra những câu thối như sao?
Còn chưa bước qua cửa, đã bắt đầu mơ tưởng tài sản nhà tôi sẽ là của thằng em trai và ta?
Tôi : “Em à, từ giờ mà bước vào nhà tôi một bước thì tôi sẽ tự nhận mình là kẻ ngu. Nếu mà có thể gả vào nhà tôi, coi như tôi là kẻ thất bại"
Hiển nhiên, Hứa Lâm Lâm bị lời của tôi cho rất tức giận .
Tôi liếc ta: "Còn chưa cút? Muốn chờ tôi gọi bảo vệ đến à?"
"Đi thì đi." Hứa Lâm Lâm nghiến răng nghiến lợi, "Tôi đợi em trai cầu xin tôi quay lại. Trần Niệm, chúng ta cứ chờ xem"
Rầm một tiếng, tôi trực tiếp đóng cửa và khoá lại.
Càng nghĩ càng điên, tôi vào nhóm gia đình tường thuật hết những gì vừa xảy ra.
Đây là nhóm của 4 thành viên trong nhà chúng tôi, dùng để chuyện phiếm linh tinh. Tôi và Trần Mặc hôm nào cũng vào chém gió.
Tin tức vừa gửi đi, mẹ tôi lập tức nhảy ra: [Trần Mặc có à? Việc xảy ra khi nào? Sao trước giờ thằng nhóc thối tha đó không hề nhắc đến?]
Cha tôi bắt điểm chính: [Hai đứa bây giờ ở chung sao? Nó có đủ khả năng chịu trách nhiệm với con nhà người ta chưa mà đã ở cùng!]
[Con không kể cho mẹ hay chị thì thôi, con nghe xem con cái gì? Chị của con sao lại là người ngoài? Chính ta mới là người lạ bắn tám trăm phát đại bác cũng không tới]
Cha tôi đưa ra tối hậu như: [Thằng nhóc thối tha. Chuyện đương của con chúng ta không ngăn cản, con xem cái thứ này gì? Nếu con vẫn muốn ở bên ta thì hôm nay dọn ra ngoài lập tức. Ngôi nhà đó từ giờ trở đi là của riêng chị con. Con tự cân nhắc!]
06
Cha mẹ nhắn tin liên tục thằng em lặn mất tăm, tôi gọi điện cũng không .
Bây giờ đã là 12h khuya, theo lý thuyết là thời điểm này Trần Mặc cũng tan ca và về đến nhà.
Mùa thu hay có mưa, bên ngoài sấm chớp rền vang, mưa suốt cả ngày nay chưa ngớt.
Một cơn gió lạnh lùa qua cửa sổ bay vào nhà khiến tôi rùng mình. Tôi ảo não suy nghĩ việc mình lôi cha mẹ vào có phải hơi quá đáng hay không? Hay là lẽ ra tôi nên xử lý riêng với Trần Mặc?
Tôi đang suy nghĩ thì thấy tiếng tít tít, có người đang nhập mật khẩu ngoài cửa.
Là Trần Mặc về, trên người ướt sũng vì không có ô.
Tôi rút mấy cái khăn đưa tới: "Ngày nay em gì mà chị gọi cũng không nghe máy?"
Trần Mặc không gì, tôi đoán nó chắc chắn đã xem tin nhắn trong nhóm.
Cha mẹ đã mắng nó suốt buổi chiều, có lẽ tâm trạng của nó bây giờ cũng rất tồi tệ.
Tôi dùng khăn giấy lau tóc cho nó, đang nghĩ phải an ủi ra sao thì bỗng dưng nó ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt oán trách tôi:
"Chị, chị nhất định phải đối xử với Lâm Lâm như sao?"
Tôi choáng váng.
Trần Mặc lại lên tiếng: “Cho dù chị không muốn ấy sống ở đây, thì cũng không nhất thiết phải đuổi ấy đi vào lúc thời tiết như này chứ?"
Thành thật mà , tôi chưa bao giờ nghĩ rằng em trai tôi, người gần như không có bất kỳ mâu thuẫn nào với tôi từ khi còn nhỏ, lại có một ngày cãi nhau với tôi vì .
Tôi giận dữ hỏi lại: "Em không đọc những lời ta mắng chị sao? Hay em bị mù rồi? Rõ ràng là ta không biết vị trí của mình ở đâu cuối cùng chị là người sai à? Đây là nhà chị, chị muốn đuổi ta đi còn cần chọn ngày sao?"
"Đây là nhà chị, không phải nhà em à? Chẳng lẽ em không có quyền sử dụng sao?" Trần Mặc cao giọng, có chút kích , "Em biết chị coi thường Lâm Lâm, chê ấy là người nông thôn. Nhưng nhà chúng ta cũng đâu có giàu có gì? Có gì đáng kiêu ngạo mà chị lại nhục người khác như ? Cả ngày nay ấy khóc đến mức phát sốt. Nhà người ta không có tiền như nhà chúng ta, cũng là báu vật của cha mẹ. Cô ấy chưa từng chịu qua sự tổn thương như !"
Nói xong, Trần Mạch đẩy tôi ra: "Em về lấy đồ dùng cá nhân, Lâm Lâm còn đang đợi em ở khách sạn"
Bạn thấy sao?