Trà Xanh Đối Đầu [...] – Chương 4

Chương 4

Nhưng dù mỗi khi tôi bệnh bà vẫn luôn dỗ dành tôi như thế.

Nỗi tủi thân dâng lên khiến tôi nghẹn ngào muốn khóc.

Có lẽ vì quá nhớ mẹ, tôi đã chạy đến căn nhà cũ nơi trước đây ba mẹ từng sống chung.

Sau khi ly hôn, căn nhà đó chia lại cho mẹ.

Khu chung cư cũ ấy giờ đã cải tạo, lắp thêm khóa cửa tự .

Tôi không vào , chỉ có thể đứng dưới lầu, ngước căn hộ trên tầng hai có ánh đèn sáng, rồi gọi to:

“Mẹ ơi! Là con, Tô Ly đây!”

“Là con, Tô Ly đây mẹ ơi!”

Tôi thấy trên khung cửa sổ, lờ mờ hiện lên một gương mặt quen thuộc.

Là mẹ tôi thật rồi!

Tôi gọi càng to hơn:

“Mẹ! Là con Tô Ly nè mẹ! Bà nội mất rồi, con giờ đã lên thành phố sống… mẹ ra gặp con đi!”

Nhưng mặc cho tôi gọi đến khản giọng, mẹ cũng không trả lời, bà không hề ra gặp tôi.

Không biết đã qua bao lâu, một người hàng xóm khó chịu thò đầu ra mắng:

“Khuya rồi đấy, đừng có gọi nữa! Ồn c.h.ế.t đi !”

Tôi vẫn không cam lòng.

Cứng đầu đứng trong bóng tối, không nhúc nhích, không chịu rời đi.

Lúc ấy, cửa sổ tầng hai mở ra, một người đàn ông trung niên lạ mặt ló đầu ra, cáu gắt quát:

“Đi chỗ khác đi! Ở đây không có mẹ mày đâu, biến về nhà mày đi!”

Nhưng rõ ràng tôi thấy mẹ đứng trong nhà.

Bà vẫn không chịu ra gặp tôi.

“Mẹ ơi! Ra con một chút thôi cũng ! Con thấy mẹ mà, mẹ đang ở trong nhà mà!”

Mẹ kế có thể tệ bạc với tôi, bà ta lại nâng niu con ruột của mình như bảo vật trong tay.

Còn mẹ ruột tôi thì sao?

Ly hôn xong thì vứt bỏ tôi. Giờ tôi muốn gặp lại, bà cũng không thèm ra liếc mắt tôi lấy một cái?

Tôi cảm thấy uất nghẹn, tôi rất muốn khóc, cả trái tim nhớ mẹ lúc này như đã đóng băng.

Ngay lúc đó, một cậu bé chừng năm tuổi thò đầu ra từ cửa sổ.

Nó lè lưỡi trêu chọc tôi, đắc ý hét lớn:

“Sao chị còn chưa chịu đi? Ở đây chỉ có mẹ em, không có mẹ chị đâu!”

Thì ra mẹ tôi đã có đứa con trai mà bà luôn hằng mong muốn.

Giờ bà đã có một gia đình mới, một đứa con mới, nên… bà không cần đứa con là tôi nữa sao?

Thấy tôi vẫn đứng đó, cậu bé kia cầm quả trứng ném về phía tôi.

Trúng ngay trán.

Không đau, lòng trắng trứng nhớp nháp chảy đầy đầu, nhỏ giọt từng dòng lạnh ngắt.

“Nếu chị còn không đi, em sẽ ném đá đấy!”

Nó gào lên, trong tay đã cầm sẵn viên sỏi.

Tôi nhắm mắt lại, đưa tay lau trán, lặng lẽ quay người bỏ đi.

Nhưng chỉ đi vài bước, tôi lại không kìm mà ngoái đầu lại.

Tầm mắt tôi lập tức chạm vào ánh mắt của một người phụ nữ đang đứng cạnh cửa sổ, là mẹ tôi.

Mũi cay xè, giọt nước mắt mà tôi cố kìm nén bao lâu, cuối cùng vẫn tuôn ào ào không kiểm soát.

Mẹ tôi che miệng, cố nhịn khóc, tay vẫy vẫy ra hiệu bảo tôi mau chóng rời đi.

Tôi thấy bà khép lại cánh cửa sổ.

Giây phút đó, như thể cả thế giới vừa tát tôi một cú thật đau.

Lần này, tôi không quay đầu lại nữa.

Mẹ tôi… đã có gia đình mới.

Tôi… không nên đến phiền bà.

Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, ba chuyển tôi lên học tại một trường cấp ba ở thành phố, chung lớp với Tô Tiểu.

Ngay trước mặt cả lớp, Tô Tiểu ra vẻ tốt bụng mà bóng gió:

Tôi là họ hàng xa từ dưới quê lên, tiếng phổ thông còn không chuẩn, học lực thì yếu, không theo kịp chương trình học trên này, mong mọi người thông cảm cho học sinh kém như tôi.

“Mai là kiểm tra đầu năm rồi, ta có kéo tụt điểm trung bình lớp mình không đây!”

“Thật xui xẻo khi phải học chung lớp với ta!”

“Đúng đó, tôi còn nghe mấy người dưới quê thường có thói quen tật xấu, không đàng hoàng cho lắm…”

“…”

Dưới sự dẫn dắt của Tô Tiểu, nhiều trong lớp bắt đầu xì xầm, châm chọc và coi thường tôi đứa học sinh vừa chuyển trường đến từ nông thôn.

Nhưng tôi không tranh cãi với ai.

Người trong sạch thì không sợ lời đồn.

Tôi biết rõ, chờ đến lúc có kết quả thi, tôi sẽ dùng điểm số để đáp trả từng câu của họ.

Quả thật, chương trình học ở thành phố có tiến độ nhanh hơn nhiều so với trường cấp ba cũ của tôi.

May là trước đó tôi đã tự học trước cả sách lớp trên, nên không quá chật vật.

Chỉ có môn tiếng Anh là yếu, giáo viên ở trường cũ phát âm không chuẩn, còn ở đây thì cầu nghe rất cao.

Giờ tôi phải gấp rút ôn luyện phát âm.

Giờ ra chơi, trên đường đến trường, về đến nhà, tôi thường luôn đeo tai nghe, chăm chỉ nghe bài giảng và học thuộc từ vựng.

“Chị ơi, mai là kiểm tra đầu năm rồi đấy, chị đừng có cố nữa.”

Tô Tiểu thấy tôi đang luyện nghe tiếng Anh, liền kéo tai nghe tôi ra, mỉa mai:

“Đề thi của trường mình không dễ như ở trường dưới quê chị đâu!”

Tôi liếc ta một cái, giả vờ không nghe rõ:

“Hả? Chị đang nghe bài, em , chị không nghe thấy.”

Tô Tiểu hơi khó chịu, vẫn cố kiên nhẫn nhắc lại lần nữa.

“Em lại đi? Tai chị vừa tháo tai nghe, chưa kịp nghe lời em nữa.”

Nói xong tôi lại đeo tai nghe vào, tiếp tục ghi nhớ từ mới, coi ta như không khí.

Tô Tiểu thấy tôi không thèm đếm xỉa tới lời châm chọc của ta, cảm giác như vừa đánh vào khoảng không, ta tức giận giậm chân bỏ đi.

Còn tôi thì vẫn chăm chỉ học hành, không bị ảnh hưởng chút nào.

Bà nội từng dạy tôi:

“Cần cù có thể bù thông minh.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...