Nhưng tôi không phải con ngốc để mặc cho người khác bắt nạt.
Các người bắt tôi rửa bát?
Được thôi. Vậy mỗi lần rửa, tôi vỡ một cái. Cùng lắm thì… tôi lại “vô ” cắt vào tay thôi!
Qua bữa cơm tối nay khiến tôi hiểu rất rõ:
Nếu mẹ kế này của tôi chỉ là loại “trà xanh” cấp thấp, em kế mới chính là “trà xanh” cấp cao chính hiệu.
Không dễ đối phó đâu!
Phòng của Tô Tiểu là một căn phòng công chúa màu hồng ngọt ngào.
Từng góc nhỏ đều toát lên sự tinh tế, thể hiện rõ ràng là chủ nhân căn phòng đã tự tay trang trí rất kỹ.
So với cái phòng nhỏ đơn sơ của tôi, đúng là một trời một vực.
Tô Tiểu lót một tờ báo lên ghế, rồi ra hiệu cho tôi ngồi rồi :
“Chị ngồi lên ghế đi, em có chút sạch sẽ quá mức ấy mà, chị không ngại đâu phải không.”
Tôi cúi đầu, giả vờ lúng túng từ chối.
“Chị không dám bẩn ghế của em đâu, chị đứng cũng rồi.”
Tô Tiểu liếc tôi một cái như kiểu biết điều đấy, sau đó xoay người lại, lục lọi tủ một hồi lâu, rồi lấy ra một tuýp thuốc mỡ, ngẩng cao đầu :
“Đưa tay đây, em bôi thuốc cho chị.”
Tôi theo, đưa tay ra.
Cô ta một cái kỳ quái, đợi đến khi bôi thuốc lên tay tôi xong, tôi mới nhận ra quả nhiên ta lại định giở trò.
Một cơn đau buốt và nhứt nhói lan ra từ đầu ngón tay, khiến tôi không kìm mà hít một hơi lạnh.
Thuốc mỡ này có pha muối!
Cảm giác bị rắc muối lên vết thương… hiểu rồi đấy. Cô ta chắc chắn đã chuẩn bị từ trước, căn bản xem ra là có chủ đích sẵn rồi.
“Đau quá! Trong thuốc sao lại có muối !”
Tôi bật khóc thành tiếng, cố ý hét thật to, như thể muốn cả nhà đều nghe thấy.
Tô Tiểu giật mình, hoảng hốt liếc ra cửa, sợ tôi gọi ba đến:
“Chị ơi, thật ngại quá, lần trước em họ em tới chơi, nghịch tủ thuốc của em, chắc là do nó bày trò chứ em không biết gì hết…”
“Không sao đâu, em họ em thật là đồ đáng ghét. Bà nội chị từng , loại người xấu xa như , chắc chắn sẽ bị trời trừng thôi.”
“Chị tin chắc chắn em không phải loại người như thế.”
Tôi vừa vừa giả vờ đáng thương, khúm núm, như một con thỏ con cam chịu.
Tô Tiểu nghe thì mặt hơi cứng lại.
Cô ta nghi ngờ tôi đang đá xéo ta, thấy dáng vẻ nhu nhược của tôi, lại không dám chắc, chỉ lạnh nhạt đáp:
“Em họ em chỉ là một đứa con nít nghịch ngợm thôi mà.”
“Không ai tự nhiên là xấu xa cả. Một đứa trẻ có thể nghĩ ra chuyện đem muốn đưa vào thuốc thì sau này lớn lên, chắc chắn sẽ là tai họa biết đi.”
Tôi cố ý với vẻ rất nghiêm túc.
Tuy chẳng chỉ đích danh ai, câu nào cũng như d.a.o đ.â.m thẳng vào tim ta.
Tô Tiểu bắt đầu thấy phiền, không thèm giả vờ ngoan hiền nữa, phất tay đuổi tôi ra ngoài.
Về lại phòng, tôi lấy từ trong cặp ra thuốc mỡ và băng cá nhân, tự mình xử lý vết thương.
Trước khi đến nhà ba, tôi không biết mẹ kế có dễ sống hay không, nên đã chuẩn bị sẵn vài loại thuốc cơ bản và đồ dán vết thương phòng khi bất trắc.
Nhưng tôi vẫn không ngờ lại phải dùng sớm đến như .
Ở quê, tôi thường theo bà nội ra đồng trồng rau, trầy xước là chuyện bình thường.
Vết thương nhỏ như thế này, tôi xử lý một mình từ lâu đã quen.
Thu dọn xong, tôi vào nhà tắm để tắm rửa.
Tắm nửa chừng, bọt xà phòng còn đầy người thì nước nóng đột nhiên ngừng chảy.
Tôi vặn tới vặn lui vòi nước vô ích, từ vòi hoa sen chỉ còn chảy ra nước lạnh.
Dù chưa đến mùa rét, tắm bằng nước lạnh vẫn khiến tôi run cầm cập, da gà nổi khắp người.
Tôi vội vàng tráng qua loa, rồi run rẩy bước ra khỏi phòng tắm, hắt xì liên tục mấy cái.
“Chị ơi, hồi nãy máy nước nóng bị hư, giờ vừa sửa xong rồi.”
Bên ngoài truyền vào giọng Tô Tiểu, ngọt ngào, vô như thiên thần.
“Chị biết rồi.” Tôi cuộn chặt trong chăn, thở ra một hơi lạnh buốt.
Chính vì cái trận tắm nước lạnh đó, tối hôm ấy tôi sốt luôn.
Cả người nóng bừng, đầu óc mê mê man man.
Ba tôi hôm sau đã đi công tác.
Không có ông ở nhà, mẹ kế và Tô Tiểu như cá gặp nước, ngang nhiên tới, chẳng thèm quan tâm tôi sống c.h.ế.t thế nào.
Không ai đưa tôi đi khám, cũng chẳng nấu gì cho tôi ăn.
Họ cứ để tôi nằm trong phòng, mặc kệ tôi sốt li bì, còn hai mẹ con thì vui vẻ kéo nhau đi shopping.
Tôi sốt suốt một ngày.
Tới chiều, hai mẹ con kia vẫn chưa về.
May mà trong cặp tôi có mang theo thuốc hạ sốt, tôi tự lấy ra uống.
Lảo đảo bước ra phòng khách, thì mới phát hiện họ còn cắt luôn cầu d.a.o điện.
Căn nhà rộng lớn chìm trong bóng tối, vắng tanh không một bóng người.
Cô đơn và sợ hãi bao trùm lấy tôi.
Tôi bỗng thấy rất nhớ mẹ.
Từ sau khi mẹ và ba ly hôn, tôi chưa từng gặp lại bà.
Từ nhỏ, tuy mẹ luôn miệng muốn có con trai, đối với tôi, bà vẫn luôn rất dịu dàng và thương.
Tôi vẫn nhớ rõ mỗi lần tôi sốt hay bệnh, mẹ luôn thức trắng cả đêm bên cạnh giường tôi.
Hết đo nhiệt độ, lại thay khăn ấm đắp trán cho tôi.
Khi đó tôi còn nhỏ nên khóc lóc, lăn qua lăn lại, mẹ cũng vì mà không tài nào chợp mắt .
Khi đó bà sẽ ôm lấy tôi, nhẹ nhàng dỗ dành:
“Tiểu Ly à, con đừng sợ… Con cứ truyền hết bệnh cho mẹ đi, như con sẽ mau khỏi hơn.”
Chả biết lời ấy có linh nghiệm không mỗi lần tôi vừa khỏi bệnh, mẹ lại phát sốt.
Bạn thấy sao?