Trà Xanh Đối Đầu [...] – Chương 2

Chương 2

Tôi bình tĩnh đáp lại, không để lộ chút cảm bất mãn nào.

Sau đó, tôi lấy điện thoại, chụp lại hết những thứ họ “chu đáo” chuẩn bị cho mình.

Khi tôi từ trong phòng bước ra, ba đã về nhà.

Ông ngồi ở vị trí chính giữa bàn ăn, mẹ kế và Tô Tiểu mỗi người ngồi một bên.

Thoạt bọn họ đúng chuẩn một gia đình ba người hạnh phúc.

Còn tôi chỉ là kẻ thừa thãi tự nhiên chen ngang vào, đáng thương và lạc lõng.

Tôi không để lộ ra cảm buồn bả hay thất vọng gì, chỉ cố gắng nặn ra một nụ tươi nhất, giả vờ như một con nhỏ rất ngưỡng mộ ba mình, gọi:

“Ba ơi.”

Thấy tôi cũng lễ phép, ba phất tay gọi tôi lại ngồi.

Nhìn cái cách ông gọi tôi… chẳng khác gì đang gọi một con thú cưng.

Vừa ngồi xuống, tôi nhanh mắt nhận ra: chén bát của tôi cũng bị phân biệt riêng.

Bọn họ dùng là bát sứ cao cấp, có in hình hoạt hình đại diện từng người ba, mẹ, con .

Còn tôi thì dùng một cái bát cũ kỹ, trông rẻ tiền hình như còn có vết mẻ.

Tôi không biểu hiện gì, lặng lẽ cúi đầu ăn cơm.

“Con thấy căn phòng dì con chuẩn bị cho thế nào, có thấy gì không hợp không?” Ba tôi hỏi.

“Dạ, dì với em đối xử với con rất tốt ạ.” Tôi ngoan ngoãn trả lời.

Mẹ kế thì vẫn giữ vẻ mặt bình thản, chỉ có Tô Tiểu là không nhịn , che miệng khúc khích một tiếng, ta có vẻ khá đắc ý vì nghĩ tôi chỉ là một con nhóc chỉ biết cam chịu.

“Anh này, em thấy Tô Ly giống hệt mẹ ruột nó luôn ấy, chẳng có nét nào giống cả.”

Mẹ kế vừa gắp cá cho ba, vừa giả vờ buột miệng.

Nghe , ba tôi nghiêm túc chằm chằm tôi vài giây, sau đó cả bữa ăn không thêm một lời.

Ăn xong, ba, mẹ kế và Tô Tiểu đặt đũa xuống rồi đứng dậy đi thẳng.

Chẳng ai gì đến chuyện dọn bàn, như thể đó đương nhiên là công việc của tôi.

“Tô Ly, lúc rửa bát nhớ dùng nhiều nước rửa chén vào nhé. Đừng có tiết kiệm theo cái kiểu quê mùa của con ở quê. Bát mà rửa không sạch, dính vi khuẩn, dễ bị bệnh lắm đấy.”

Mẹ kế chẳng coi tôi ra gì, coi tôi như người giúp việc mà sai bảo.

“Dạ, con biết rồi ạ.” Tôi cúi đầu đáp khẽ.

Tôi bưng đống bát vào bếp.

Ngoái ra phòng khách, thấy ba người họ vừa xem tivi vừa trò chuyện rôm rả, không ngớt.

“Choang! Choang!”

Vài chiếc bát sứ cao cấp bị tôi thả xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.

Nghe tiếng bát đĩa vỡ, mẹ kế tôi lập tức bước nhanh vào bếp.

Nhìn thấy mảnh vỡ dưới đất, sắc mặt bà ta lập tức đỏ bừng vì tức giận.

Bất chấp việc ba tôi còn đang ở nhà, bà ta không giữ chút thể diện nào, gào lên:

“Con ranh này, mày là cố phải không? Mày có biết mấy cái bát này là hàng tao đặt từ nước ngoài về không hả? Rất đắt đấy!”

Phải rồi, ngay cả bát trong nhà cũng là hàng đặt riêng cao cấp. Toàn bộ đồ đạc trong nhà đều là hàng nội thất sang trọng.

Chỉ có phòng của tôi là ngoại lệ: Giường, bàn, ghế đều là đồ cũ hư hỏng, rẻ tiền, chất lượng kém.

Tôi cúi đầu, giả vờ uất ức:

“Dì ơi, con xin lỗi… con thật sự không cố ý đâu ạ.”

“Trước giờ ở nhà bà nội, bà không cho con việc nhà, nên con chưa từng đụng vào mấy việc này…”

Mẹ kế tôi giận đến nỗi phát điên:

“Nói bậy! Tao thấy mày là cố sự, muốn chọc tao tức đến c.h.ế.t đây mà!”

Bà ta quay đầu, nũng nịu gọi ba tôi:

“Anh à, xem con bé này, đúng là nuôi không nổi! Vừa mới tới đã cố ý chọc em tức điên!”

Ba tôi nghe tiếng bước vào, vừa thấy đống hỗn độn liền cau mày.

Chưa để ông mở lời, tôi đã nhanh chóng lên tiếng:

“Ba, là con không tốt, con xin lỗi ạ.”

“Trước giờ bà nội luôn dạy con, con thì phải nuôi như tiểu thư, nên con thật sự chưa từng đụng tay việc nhà…”

“Ba xem đi, tay con cũng bị thương rồi, chứ không phải con cố ý chọc giận dì đâu ạ…”

Tôi đưa tay ra, đầu ngón tay còn đang rỉ máu, từng giọt đỏ thấm chảy ra ngoài.

“Được rồi, chỉ là vài cái bát, đừng rùm beng lên nữa.”

Ba tôi thu lại sắc mặt khó chịu, quay sang trừng mắt mẹ kế một cái.

Bị ông trách, mẹ kế tôi hậm hực trừng mắt lườm tôi một cái, bà không dám cãi lại, chỉ có thể nuốt giận vào trong.

Tô Tiểu lúc này bước vào, tươi như hoa:

“Ba ơi, mẹ đâu có tiếc mấy ngàn đồng đó đâu… Mẹ chỉ buồn vì trên bát có in hình ba người chung ta, giờ chị ấy vỡ rồi, chẳng phải là điềm xấu sao?”

Nói xong, ta liền kéo tay tôi, ra vẻ thân thiết:

“Chị à, chị đúng là hậu đậu ghê, chị đi với em về phòng em nha, em giúp chị bôi thuốc.”

Ba tôi thấy Tô Tiểu xử lý huống khéo léo, lại ra dáng người có giáo dục, sắc mặt cũng dịu đi đôi phần.

“Mai em bảo Trương quay lại việc đi. Tự dưng không có chuyện gì lại đi đuổi người ta.”

Mẹ kế tôi bĩu môi, lẩm bẩm:

“Thì em cũng muốn định rèn luyện cho Tô Ly chút thôi mà, em chỉ muốn giúp con bé có cảm giác mình cũng có vai trò trong nhà chúng ta.”

“Đừng có tiết kiệm tiền ở ba cái chuyện nhỏ đó.”

Nói xong, ba tôi chắp tay sau lưng bỏ đi.

Tôi thầm lạnh trong bụng: Quả nhiên không ngoài dự đoán, với điều kiện của ba tôi, không thể nào trong nhà lại không có nổi một người giúp việc.

Chuyện mẹ kế đuổi Trương rõ ràng là có mục đích, bà ta muốn biến tôi thành osin không công cho bà ta.

Lần này chỉ mới là rửa bát, lần sau chắc chắn là giặt đồ, lau nhà, nấu ăn…

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...