“Anh…” Tôi không nổi lời nào.
Anh ta kéo tôi, định lôi đi.
Bị ép quá, tôi dồn sức mạnh vào ta một cú.
Chu Trạch, người đã quen tôi nuông chiều, ánh mắt chuyển từ ngơ ngác sang không thể tin nổi, cuối cùng dùng ngón tay cái lau nhẹ vết rách ở khóe môi, rồi lạnh:
“Tống Uyển, lần này thật sự đi quá giới hạn rồi, sức chịu đựng của tôi có hạn, tôi không phải là người có tính nhẫn nhịn, tôi chưa là tôi không đánh phụ nữ đâu.”
Tôi ngây người, ý là gì? Tức là, nếu tôi không quay lại và tái hôn với ta, ta sẽ đánh tôi?
“Anh thử xem?” Tôi vỗ nhẹ hai cái vào lòng bàn tay, mấy vệ sĩ mặc vest từ xe bước ra, bao vây lấy Chu Trạch.
Vì đã biết trước Chu Trạch và Trần Miểu là những kẻ không từ thủ đoạn, nếu không tôi cũng sẽ không rơi vào cảnh gia đình tan nát, nên khi đến đây, tôi mang theo vệ sĩ.
Thấy những người này, Chu Trạch lập tức thay đổi thái độ: “Cô nghĩ tôi là loại người gì? Làm sao tôi có thể thật sự tay chân với chứ? Tôi đã rồi, không sao đâu, sau này tôi sẽ chấp nhận để và Trần Miểu tặng tôi thứ giống nhau cũng .”
Tôi đảo mắt, chế giễu: “Anh không phải mắc bệnh sạch sẽ sao?”
Chu Trạch cuối cùng cạn lời, ta mới là kẻ trò nhiều nhất.
Trước đây chỉ biết dựa vào việc tôi thích ta mà càn.
Thấy tôi vẫn không lòng, ta tức tối, ra câu đe dọa kinh điển: “Cô sẽ phải hối hận.”
Nhưng trong mắt tôi, kiểu giận dữ này chỉ là giả vờ hù dọa.
Tôi lười đôi co, giơ tay ra hiệu.
Một vệ sĩ liền đá mạnh khiến Chu Trạch ngã xuống đất, sau đó hàng loạt cú như mưa giáng xuống người ta.
Nghe những tiếng rên đau đớn phát ra, tôi cảnh cáo Chu Trạch: “Nếu cái tên con ngoài giá thú như còn dám phiền tôi, tôi sẽ hỏi xem ba dạy dỗ thế nào, nếu ông ấy không dạy nổi, nhà họ Tống chúng tôi cũng có thể ra tay để dạy dỗ nhà họ Chu.”
“Cô dám?” Chu Trạch ôm đầu chịu đòn, vẫn ngoan cố.
Tôi tựa vào cửa xe, chuẩn bị rời đi: “Nhắc cho nhớ nhé, có lẽ nhầm rồi, tôi luôn là người mà không bao giờ với tới. Việc xử lý và Trần Miểu với tôi chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Và, loại con ngoài giá thú như chỉ xứng với người như Trần Miểu thôi. Anh còn dám mơ tưởng đến tôi sao? Anh thậm chí tôi còn chê bẩn nếu phải nhấc giày cho tôi.”
Thoát khỏi sự kiểm soát của cốt truyện, tôi sẽ không bao giờ tới loại người như ta, đừng là dốc hết lòng dạ.
Nam chính gì chứ, nữ phụ độc ác gì chứ, chị đây mới là nữ chính thực sự của cuộc đời mình.
Sau khi sỉ nhục Chu Trạch thật hả hê, tôi mới mãn nguyện rời đi.
7
Ngày hôm sau, Trần Miểu đến đưa cho tôi ba vạn còn lại.
Cô ta đắc ý : “Chỉ là có chút tiền thôi mà, nghĩ có thể bắt nạt người khác như sao? Cô có biết tại sao Chu Trạch muốn hủy hôn với không? Chính là vì ấy khinh thường cái bộ dạng kiêu ngạo của . Cứ kiểu này, đàn ông nào dám lấy ?”
Trần Miểu bĩu môi, đầy vẻ đắc thắng đưa thẻ ra.
Thì ra Chu Trạch vì muốn giữ thể diện nên với Trần Miểu rằng chính ta hủy hôn với tôi.
Tôi thẻ trong tay ta, chỉ thản nhiên nhận lấy, không hề có ý định đôi co.
Khi ta quay người rời đi, tôi cầm thẻ trong tay và ngắm nghía.
Tiếp theo, mới là phần quan trọng.
Dù đã đề phòng rất nhiều tôi không ngờ em trai mình, với bộ não ám ảnh vì , vẫn gom góp đủ hai vạn cho Trần Miểu.
Nhưng nguồn gốc của một vạn còn lại lại rất thú vị.
Trong bữa trưa, em trai thậm chí không dám thẳng vào tôi vì chột dạ.
Em trai tôi còn chưa ăn hai miếng đã vội vàng định đứng dậy rời đi, tôi liền giữ vai nó lại.
Cố gợi chuyện: “Cuộc gọi đòi nợ từ của em đã gọi đến chỗ chị rồi đấy.”
Em trai nhất thời luống cuống, buột miệng : “Sao có thể , họ rõ ràng đồng ý cho em trả sau một tháng mà, sao lại…”
Nhận ra mình lỡ lời, nó vội ngậm miệng lại.
Tôi nhận ra chỉ cần nó còn ở đây, tôi sẽ khó mà dạy dỗ Trần Miểu như ý muốn.
Thế nên tôi lập tức đưa ra quyết định: “Em đi du học đi, như kế hoạch của chúng ta trước đây.”
Chúng tôi vốn đã định cho em trai đi du học, Trần Miểu vì thấy em trai còn giá trị lợi dụng nên không ngừng tẩy não nó, khiến cuối cùng em trai phải đấu tranh tư tưởng và chọn ở lại vì Trần Miểu.
Còn tôi lúc ấy lại bận lòng lấy lòng Chu Trạch, không có thời gian để ý đến em trai.
“Chị!” Em trai không hài lòng, trách móc tôi.
Nhưng trong nhà, tôi luôn là người là , những gì tôi quyết định, cả nhà sẽ chiều theo tôi.
“Không có gì để bàn cãi, lát nữa chị sẽ cho em xem một thứ.”
Tôi gửi cho em trai đoạn video giám sát ở bãi đỗ xe, ghi lại cảnh Trần Miểu cố tạo màn gặp gỡ cờ, nhỏ thuốc mắt một cách thuần thục. Em trai không ngốc, thấy tác ấy liền hiểu rõ con người của Trần Miểu thật ra toàn là giả tạo, với mục đích không trong sáng.
Ba mẹ dĩ nhiên không có ý kiến gì về chuyện này, rồi trong lúc ăn, mẹ cờ nhắc tới: “Mẹ mới mua chiếc vòng ngọc ở buổi đấu giá gần đây, giờ không thấy đâu nữa. Tìm cả buổi sáng cũng không ra, thật đáng tiếc.”
Đến lúc vén màn bí mật rồi.
Tôi đặt đũa xuống, mỉm với mẹ: “Con biết nó ở đâu.”
“Keng.”
Sau lưng tôi, mẹ của Trần Miểu lỡ tay rơi vỡ cái bể cá.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi sẽ dọn ngay.”
Tôi bước đến trước mặt bà ta, người đang luống cuống thu dọn mảnh vỡ, và thản nhiên : “Đừng giả vờ nữa, là bà lấy đúng không?”
8
Trước đó, tôi đã biết mẹ của Trần Miểu có thói quen ăn cắp vặt, đồ trang sức của mẹ tôi cứ như cây ATM của bà ta.
Nhưng trước đây bà ta chỉ dám lấy vài món rẻ tiền, lần này để giúp Trần Miểu, bà ta trực tiếp trộm luôn món đồ mới mua của mẹ. Dù không biết đánh giá giá trị, bà ta vẫn hiểu rằng đồ mới mua chắc chắn là đắt tiền.
Nhưng bà ta không biết rằng tôi đã gắn camera trong phòng trang điểm của mẹ từ mấy ngày trước.
Trong video, rõ ràng thấy mẹ của Trần Miểu lén lút vào phòng trang điểm của mẹ tôi, lấy đi hộp đựng chiếc vòng.
Để ngăn bà ta và Trần Miểu cãi chày cãi cối, tôi còn lấy đoạn video giám sát từ một cửa hàng trang sức, cho thấy mẹ của Trần Miểu đang bán lại chiếc vòng.
Với bằng chứng không thể chối cãi, tôi lập tức báo cảnh sát bắt bà ta.
Trong suốt quá trình đó, hai mẹ con liên tục cầu xin, đến cả mẹ tôi cũng định bỏ qua.
Nhưng tôi rất kiên quyết, nhất định phải để bà ta ngồi tù.
Vì trong phần cốt truyện mà mẹ chưa chứng kiến, mẹ của Trần Miểu đã vô cùng hả hê khi nhà chúng tôi sản, dùng tiền ném vào mặt mẹ, dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất để sỉ nhục người từng giúp đỡ bà ta.
Và tất cả chỉ vì bà ta ghen ghét mẹ tôi.
Cả gia đình họ đều là lũ vong ân bội nghĩa không biết điều.
Dưới sự van xin của Trần Miểu, cảnh sát vẫn đưa mẹ ta đi. Cô ta như bừng tỉnh, lao về phía tôi.
“Là , là cố gài bẫy chúng tôi. Cô biết chúng tôi không trả số tiền đó, đã lập kế hoạch hãm chúng tôi. Tại sao lại nhắm vào chúng tôi?”
Nhìn Trần Miểu như một con chó điên, tôi chẳng thèm đếm xỉa.
Nhưng ta vẫn không chịu bỏ cuộc, bám chặt lấy vạt áo của tôi, tôi liền vung tay tát ta một cái.
“Muốn ăn đòn không?”
Trần Miểu ngã xuống đất, căm phẫn trừng mắt tôi.
“Là , vì Chu Trạch không , nên mới hãm gia đình tôi phải không? Cô biết mẹ tôi sẽ đi, nên đã chuẩn bị sẵn cái bẫy để chờ chúng tôi phải không? Người như , Chu Trạch cả đời cũng sẽ không đâu.”
Lời của hai kẻ này khiến tôi bật . Không ngờ em trai tôi cũng không chịu nổi, lên tiếng trước: “Không phải chị tôi ép mẹ đi ăn cắp, bà ta vốn đã không ngay thẳng, chỉ là chị tôi có bằng chứng phơi bày mà thôi, còn cãi cái gì? Hơn nữa, nghe rõ đây, chị tôi chẳng cần của cái tên con ngoài giá thú ấy đâu, thứ rác rưởi đó, chúng tôi khinh.”
Có lẽ em trai cũng bị lời chỉ trích vô lý của Trần Miểu cho tức giận, lập tức dứt khoát với ta.
Đây mới là bình thường chứ, dù sao chúng tôi là ruột thịt, còn Trần Miểu chỉ là một người ngoài.
Em trai tôi chỉ vì tốt bụng nên mới bị Trần Miểu lợi dụng, nó đâu phải kẻ ngốc, biết phân biệt đúng sai.
Tôi hài lòng em trai, nó thở sâu rồi nghiêm túc với tôi: “Chị, em đồng ý với sắp xếp của chị, yên tâm đi du học.”
Sau khi em trai rời đi, tôi Trần Miểu đang giận dữ nằm trên đất.
Tôi ra vẻ sâu xa hỏi ta: “Cô nghĩ chuyện này đã xong rồi sao?”
Do số tiền liên quan quá lớn, mẹ của Trần Miểu bị kết án 10 năm tù.
Bạn thấy sao?