Tôi luôn là công chúa nhỏ cưng chiều trong nhà, ba mẹ rất nuông chiều tôi, thấy tôi nổi giận ba cũng quen rồi, vẫn điềm nhiên ăn sáng.
Mẹ còn cố gắng xoa dịu: “Uyển Uyển, sao mới sáng sớm đã bực bội thế? Chuyện nhỏ thôi, không cần thiết.”
Tôi không để ý đến mẹ, nắm chặt mặt Trần Miểu: “Sao? Cô không rõ vị trí của mình à? Nếu thấy không chịu nổi thì bất cứ lúc nào cũng có thể biến đi, hưởng thụ mọi thứ của nhà tôi, lại không muốn mặt tôi, còn giả bộ đáng thương, là cái gì?”
Nói xong, tôi đẩy mạnh, Trần Miểu theo lực đó ngã ngồi xuống đất.
Quả nhiên không dám cãi lại.
Trước đây vì tôi quá chiều chuộng, khiến ta dám trèo lên đầu tôi.
Để thể hiện cuộc sống khốn khổ của nữ chính, tác giả còn cho ta một người cha nghiện cờ bạc, hiện gia đình ta đang mang nợ khổng lồ.
Nhà họ Tống chính là nơi duy nhất ta có thể nương tựa.
Thấy tôi cố ý khó dễ, Trần Miểu lại bắt đầu dùng chiêu trò quen thuộc của mình: “Tôi biết đại tiểu thư luôn coi thường tôi, là tôi tự mình đa nghĩ đây là nhà mình. Sau này tôi sẽ không ngồi chung bàn với đại tiểu thư nữa, tôi là con người giúp việc, phải biết thân phận của mình.”
Nghe những lời này, mẹ và em trai lại có vẻ xiêu lòng, tôi nhanh chóng ngăn họ lại, hài lòng vỗ nhẹ vào mặt Trần Miểu và : “Biết thì tốt.”
Biểu cảm của Trần Miểu cứng đờ.
Trước khi rời đi, tôi ghé sát tai ta, chỉ để hai chúng tôi nghe thấy, thì thầm: “Chuyện và Chu Trạch, đừng tưởng tôi không biết, không biết xấu hổ, ta mặt dày, rõ ràng là biết ta là vị hôn phu của tôi đúng không? Nhưng không sao, cả hai người, tôi sẽ xử từng đứa một.”
6
Khi đến nhà Chu Trạch để hủy hôn, tôi không báo trước.
Nhìn thấy tôi, Chu Trạch còn tưởng tôi đến tìm ta.
Từ sau chuyện tôi cầu bồi thường chiếc váy, ta đã bắt đầu chiến tranh lạnh một cách đơn phương.
Giờ thấy tôi đến nhà, ta đương nhiên nghĩ tôi đến để giảng hòa.
“Sao lại đến?” Chu Trạch trông không vui.
Dù sao trước đây tôi cũng không ít chuyện ngu ngốc như thế này, để vừa lòng Chu Trạch, tôi phát cuồng bám đuôi và nịnh nọt gia đình ta.
“Ôi, Uyển Uyển đến rồi.”
Người phụ nữ lấp lánh trang sức đứng trước mặt là mẹ kế của Chu Trạch.
Bà ta và Chu Trạch có thái độ hoàn toàn khác nhau, tôi nghĩ là vì hơn một nửa trang sức bà ta đang đeo đều là quà tặng từ tôi.
Bà ta tôi một lượt, thấy tôi lần này không mang theo gì, liền bóng gió: “Có phải đồ nhiều quá nên không mang vào không? Có cần dì bảo người đi lấy giúp không?”
Tôi lạnh nhạt trả lời: “Không phải, và lần này tôi đến cũng không phải để tặng quà cho bà.”
Nghe , mẹ của Chu Trạch lập tức không vui, ngay lập tức thay đổi thái độ nồng nhiệt vừa rồi.
Trước đây, để bà ta có thể tốt về tôi trước mặt Chu Trạch, tôi – một tiểu thư nuông chiều từ nhỏ – phải cùng bà ta đi dạo phố, xách túi, thậm chí tự tay nấu ăn cho bà, dù bà có cầu quá đáng đến đâu tôi cũng chấp nhận.
Giờ thì không cần nữa.
“Tống Uyển à, dì thấy hơi khát, cháu gọt cho dì quả táo ăn nhé.”
Nhìn mẹ Chu Trạch ra lệnh như thể tôi là người hầu của bà, tôi lạnh.
Có vẻ bà ta quên mất rằng, nếu không có tôi, bà ta thậm chí không xứng đáng đứng trong ngôi nhà này.
“Đây là cách đãi khách của nhà họ Chu sao?” Tôi khoanh tay đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
Mẹ của Chu Trạch có chút ngạc nhiên, ngay cả Chu Trạch cũng nhướng mày về phía này.
“Cháu… bị sao ?” Bà ta hơi hoảng, giờ mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Tôi hơi cúi người, hỏi bà: “Bà không phải muốn ăn sao?”
Sau đó tôi hất tất cả mọi thứ trên bàn xuống, một quả táo đỏ lớn lăn đến chân bà ta.
“A!” Bà ta sợ hãi hét lên, Chu Trạch định bước tới để lý lẽ, mấy vệ sĩ phía sau tôi lập tức chắn trước mặt tôi.
Nhìn cảnh tượng bừa bộn dưới đất, tôi khinh thường đá văng nửa cái tách vừa vỡ, bước đến trước mặt mẹ Chu Trạch, như thể vừa nhớ ra điều gì, : “À đúng rồi, tôi quên mất, bà chỉ là một nhân, người phụ nữ chính thức của nhà họ Chu không phải là bà. Bà hiểu gì về lễ nghi chứ? Nếu bà hiểu, bà có trèo lên giường của người đã có vợ không?”
Mẹ Chu Trạch tức giận đến mức định lao tới cào vào mặt tôi, bị một giọng cắt ngang.
“Đủ rồi.”
Chúng tôi theo hướng âm thanh, đó là phu nhân nhà họ Chu.
Chu Trạch là con ngoài giá thú, ban đầu nhà họ Chu miễn cưỡng thừa nhận ta, còn về phần mẹ ta, nhà họ Chu vốn chẳng đoái hoài.
Nhưng từ khi Chu Trạch đính hôn với tôi, địa vị của ta trong nhà họ Chu thậm chí còn vượt qua người thừa kế thực sự của gia đình – người cùng cha khác mẹ của Chu Trạch, Chu Yến.
Cuối cùng, đến cả mẹ của Chu Trạch, người vốn không coi trọng, cũng đón vào nhà họ Chu.
Vì , để tranh giành quyền thừa kế, dù Chu Trạch có ghét tôi thế nào cũng không dám nhắc đến chuyện hủy hôn.
Đối diện với phu nhân nhà họ Chu, tôi cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.
Rõ ràng cùng tuổi, phu nhân nhà họ Chu lại rất dịu dàng, thanh lịch.
“Thật ngại quá, chỉ là chuyện nhà nhỏ nhặt của nhà họ Chu thôi.”
Tôi lắc đầu, ý bảo không cần để tâm.
Sau đó, tôi giải thích rõ ràng với phu nhân nhà họ Chu về mục đích thực sự của mình: “Lần này tôi đến là để hủy hôn.”
Chu Trạch và mẹ ta nghe thấy tin này thì không giữ nổi bình tĩnh, phu nhân nhà họ Chu chưa gì, nên cả hai không dám lên tiếng.
Đây chính là kết quả mà phu nhân nhà họ Chu mong muốn, dù nhà họ Chu không còn nhà họ Tống hỗ trợ, không có tôi, một kẻ con ngoài giá thú như Chu Trạch sao có thể cạnh tranh với con trai bà ấy.
“Ồ?” Phu nhân tiếp tục hỏi, “Có chuyện gì ?”
Tôi mở điện thoại, lấy ra những bức ảnh đã thu thập từ trước về việc Chu Trạch và Trần Miểu hôn nhau, đặt trước mặt phu nhân.
“Tôi nghĩ, chuyện như thế này, không cần thiết phải ầm lên trước mọi người, đúng không?”
Ánh mắt phu nhân lóe lên chút lạnh lùng, sau đó bà lướt qua mẹ con Chu Trạch một cách vô cảm.
Sau khi đính hôn, Chu Trạch vẫn qua lại với người phụ nữ khác, tôi đề nghị hủy hôn là hoàn toàn hợp lý, và đây là bằng chứng khiến nhà họ Chu không thể không đồng ý.
Tôi thậm chí không lớn chuyện này, mà chỉ âm thầm đến nhà họ Chu để giải quyết riêng.
“Hành vi lăng nhăng này, tôi nghĩ phu nhân cũng ghét giống tôi, đúng không?”
Tôi và phu nhân nhau trong vài giây, bà khẽ : “Ta đồng ý, hủy hôn đi.”
Đối với bà, chuyện này hoàn toàn có lợi.
Với những bức ảnh này, bà cũng dễ dàng đối phó với các bậc trưởng bối trong nhà họ Chu.
Rõ ràng Chu Trạch đã sai, nhà họ Tống bây giờ chỉ đề xuất hủy hôn mà không tức giận trút lên nhà họ Chu đã là quá tốt rồi.
Nhưng mẹ của Chu Trạch lập tức bắt đầu loạn: “Tôi không đồng ý, tôi mới là mẹ của Chu Trạch, Tống Uyển, phải ở bên con trai tôi. Nếu không, nhà họ Tống dựa vào đâu mà muốn hủy thì hủy? Cô phải bồi thường cho chúng tôi, tôi muốn…”
Bà ta chưa hết câu thì bị một cái tát chát chúa cắt ngang.
Mẹ Chu Trạch bị phu nhân nhà họ Chu tát ngã xuống đất, vài chiếc kẹp tóc trên đầu cũng bị đánh bay.
Bà ta ôm mặt một cách thảm , không tin nổi hỏi phu nhân: “Bà dám đánh tôi?”
Tôi lạnh lùng màn kịch này, rồi chu đáo gợi ý với phu nhân nhà họ Chu: “Giờ bà có thể yên tâm mà xử lý chuyện nhà rồi. Một số kẻ không quan trọng như mèo hoang chó dại cũng nên giải quyết, đừng để mấy thứ bẩn thỉu ở trong nhà.”
Khi tôi rời đi, tiếng hét chói tai của mẹ Chu Trạch vang lên phía sau, cùng với âm thanh đồ đạc bị đập vỡ.
Nhưng mặc bà ta loạn thế nào, phu nhân nhà họ Chu không phải là người dễ bị đối phó, bà ta sẽ nhanh chóng mất hết mọi thứ, như một con chó hoang bị đuổi ra ngoài.
Nhưng điều tôi không ngờ là, khi xe tôi chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Chu Trạch bất ngờ chạy ra chặn lại.
Anh ta không cam lòng, lôi tôi ra khỏi xe.
Lông mày ta nhíu lại một cách tự nhiên, thể hiện rõ tâm trạng khó chịu lúc này.
“Tống Uyển, đủ rồi, vẫn chưa chơi đủ sao? Nếu nghĩ dùng cách này để trả đũa tôi vì đã đẩy xuống nước ngày hôm đó, thì tôi thừa nhận, thành công rồi. Đây chẳng phải là cách muốn thu hút sự ý của tôi sao?”
Không phải chứ, ta có vấn đề gì không, chẳng lẽ sự chán ghét của tôi với ta vẫn chưa đủ rõ ràng?
Tôi khó chịu gạt tay ta ra, Chu Trạch lại càng hung hăng hơn.
“Đi, bây giờ xin lỗi mẹ tôi, với phu nhân là không hủy hôn nữa, tôi có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”
Bạn thấy sao?