Trà Xanh Chuyển Trường – Chương 5

Chương 5

Lập tức, mọi người trong phòng đồng loạt xôn xao, ánh mắt tôi đầy khinh miệt và ghê tởm.

Không ai muốn với một người “độc ác” như .

Cả hiệu trưởng và giáo viên cũng đồng loạt lắc đầu thất vọng.

Vương Mặc Mặc nở nụ đắc ý, trong mắt lộ rõ vẻ “mưu kế thành công”.

Còn tôi… chỉ khẽ cong môi .

Tôi rút điện thoại ra, mở đoạn video ghi màn hình cuộc gọi video với thân — thời gian là từ 2:55 đến 3:10 chiều, đúng vào khoảng lúc vụ cháy và nổ xảy ra.

Trong đoạn video, tôi và đang trò chuyện về kế hoạch kết hôn sau khi tốt nghiệp, còn mời ấy phù dâu.

Lúc đầu camera hướng về phía tôi, sau đó ghi lại cảnh tôi rời khỏi ký túc xá, đi qua sân trường.

Ghi lại rõ ràng cảnh tôi bước vào tòa nhà thí nghiệm, mở cửa phòng thí nghiệm, rồi bối rối khi không thấy ai bên trong, gọi tên Kỷ Thời Tự mà không ai trả lời, và cuối cùng… chính tay tôi khóa cửa lại từ bên trong.

Dưới sức nặng của đoạn video, toàn bộ lời dối trá của bọn họ lập tức sụp đổ.

Vương Mặc Mặc vẫn còn cố cãi:

“Cô có bằng chứng gì chứng minh đoạn video này là thật? Cho dù là thật thì sao chứng minh là quay hôm nay?”

“Chẳng ai lại đi ghi màn hình khi gọi video với thân cả! Chắc chắn là dựng chuyện!”

Các học trong lớp lần lượt kéo lại xem lại đoạn video một lần nữa.

Hôm nay có trận đấu bóng chuyền, trong video có một khung cảnh lướt qua sân thể thao, bảng điểm trận đấu hiển thị rất rõ — điều này chỉ xảy ra trong hôm nay.

Hơn nữa, có không ít trong lớp còn nhận ra chính mình xuất hiện trong video — điều này càng xác nhận rõ ràng thời gian quay là hôm nay.

Còn về những lời chất vấn của Vương Mặc Mặc…

Tôi bình tĩnh đáp:

“Cả tớ và thân đều có thói quen ghi lại video. Bọn tớ nghĩ sau này có thể dùng trong những dịp đặc biệt.”

Một lời giải thích không thể bắt bẻ.

Giới trẻ bây giờ rất thích chụp ảnh, quay clip để lưu giữ cuộc sống thường ngày.

Dù tôi không giải thích gì, đoạn video kia cũng đủ để chứng minh tôi vô tội.

Thế là mọi ánh đổ dồn về phía hai người đang nằm trên giường bệnh, đầy rẫy sự giễu cợt, khinh thường, và… “đáng đời”.

Tiểu Vũ còn bức thẳng:

“Còn Khả Vi hiểu lầm quan hệ của hai người á? Đúng là không biết xấu hổ!”

“Người bình thường ai lại trốn trong phòng thí nghiệm chứ? Khả Vi gọi to mà không ai trả lời, nếu hai người lên tiếng thì ấy sao có thể khoá cửa ?”

“Rõ ràng là hai người đang chuyện mờ ám bên trong, ai mà không hiểu?”

“Còn nữa, đừng có hòng vu oan cho Khả Vi chuyện bảo thí nghiệm! Trong trường ai mà không biết hai người quan hệ tệ thế nào? Nói dối cũng phải biết lượng sức đi!”

Cả phòng lập tức ầm lên.

Vương Mặc Mặc mặt đỏ bừng, không nổi một câu.

Còn Kỷ Thời Tự, từ lúc nghe đoạn đối thoại giữa tôi và thân, đã rơi nước mắt vì hối hận.

Giọng cậu ta khàn đặc, run rẩy :

“Xin lỗi, Khả Vi… là tớ có lỗi với cậu.”

“Là cậu đã đưa chìa khoá cho tớ, nhờ tớ lấy tài liệu giúp… Chuyện tớ và Mặc Mặc bị thương không liên quan gì đến cậu cả, tất cả là do bọn tớ tự chuốc lấy!”

“Cô ấy chuẩn bị một thí nghiệm muối nổ, muốn tạo bất ngờ cho tôi vui.”

“Nhưng do không kiểm soát đúng liều lượng, dẫn đến phản ứng dây chuyền với các hóa chất khác gần đó, cuối cùng ra hỏa hoạn.”

Vương Mặc Mặc tức giận hét toáng lên:

“Kỷ Thời Tự, điên rồi sao? Sao có thể đối xử với em như ? Em đến , bây giờ cả đời này em cũng không thể mẹ nữa rồi, sao nỡ lòng?!”

Ồ hố.

Cuối cùng thì sự thật cũng lộ ra — chuyện tư giữa bọn họ cũng chẳng giấu nữa.

Bảo sao Kỷ Thời Tự từ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời tôi, lại đột ngột phản bội.

Hóa ra là… ta mang thai.

Nhưng sau cú nhảy từ tầng ba, thai bị sảy, tử cung cũng bị cắt bỏ.

Chậc chậc chậc, đúng là thảm thật đấy!

Nhưng… đáng đời!

Sự thật sáng tỏ, tôi không hề bị tổn gì.

À mà cũng có chút “tổn thương” nho nhỏ — như bị giáo sư mắng một trận, bảo mắt người quá kém, đến loại rác rưởi như cũng .

Từ đó, phòng thí nghiệm thêm một quy định mới: Cấm tuyệt đối việc cho mượn chìa khóa.

Kỷ Thời Tự và Vương Mặc Mặc thì bị đuổi học, còn lên cả trang nhất báo chí, trở thành “gương mặt tiêu biểu” cho tội ngoại và dối trá.

Chú dì Kỷ cũng thuận theo, chấm dứt hôn ước giữa tôi và cậu ta.

Thật ra họ cũng chẳng còn cách nào khác — người sai là con trai họ, hơn nữa tôi đã nhiều lần cho cậu ta cơ hội ngay trong phòng bệnh. Tất cả đều là tự cậu ta đánh mất.

Những đoạn video tôi chuẩn bị để vạch trần chuyện ngoại … cuối cùng lại chẳng cần dùng đến!

Cả hai người bọn họ cũng không phải ngồi tù.

Một phần là vì bị thương quá nặng, phần khác là do tôi đã mang đi toàn bộ dữ liệu và mẫu vật quan trọng của phòng thí nghiệm, không để lại thiệt nghiêm trọng.

Gia đình Kỷ Thời Tự cũng bồi thường và quyên góp thêm cho nhà trường, nên nhà trường quyết định không truy cứu.

Vương Mặc Mặc bị thương nhẹ hơn, mặt mũi vẫn giữ , nên sau ba tháng đã xuất viện.

Nhưng dù xuất viện, Vương Mặc Mặc cũng chẳng có chốn dung thân — bị đuổi học, bị gia đình ghét bỏ rồi đuổi ra khỏi nhà.

Đi á? Không đời nào.

Cô ta bắt đầu mưu tính tìm người bao nuôi.

Nhưng Kỷ Thời Tự không đồng ý.

Cậu ta bị sẹo lồi nghiêm trọng — gương mặt bị hủy là vì muốn bảo vệ ta, chân phải thì gãy nát đến mức tổn thương dây thần kinh, dù có điều trị kiểu gì sau này cũng thành người què.

Cả cuộc đời cậu ta bị hủy vì ta — sao có thể cam tâm?

Thế là hai kẻ đó bắt đầu “chó cắn chó”.

Cậu ta nhốt ta lại trong nhà, đủ kiểu hành hạ tra tấn.

Mà cha mẹ của cậu ta cũng mặc kệ — nhân vật chính hỏng rồi thì luyện luôn “acc phụ” cho nhanh.

Nửa năm sau.

Tôi giành Huy chương Vàng tại cuộc thi hóa học toàn cầu.

Đây là lần đầu tiên đất nước tôi đứng đầu bảng xếp hạng trong lĩnh vực hóa học — tôi vinh dự phát biểu năm phút tại trụ sở Liên Hợp Quốc.

Video đó bùng nổ trên diễn đàn trường, tôi cũng từ đó mà nổi như cồn.

Thế nào là “học bá thiên tài”? Thế nào là “nữ thần học giới”?

Tôi chói lọi bao nhiêu…

Kỷ Thời Tự hối hận bấy nhiêu.

Cậu ta lẽ ra có thể đứng cạnh tôi, đón nhận ánh hào quang, ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người.

Lẽ ra cậu ta đã có một tương lai rực rỡ.

Nhưng giờ thì chỉ còn lại hình ảnh một con chuột chết co ro trong bóng tối, ban ngày không dám ló mặt ra ngoài — sợ dọa người.

Vương Mặc Mặc thì từ lâu đã bị tra tấn đến phát điên.

Cuối cùng, cũng là tôi — người “tốt bụng” báo cảnh sát, đưa ta ra khỏi địa ngục đó.

Cô ta đưa vào bệnh viện tâm thần.

Còn Kỷ Thời Tự thì bị bắt giam — tội danh gồm: giam giữ trái phép, cưỡng hiếp, hành hạ dã man…

Kết án: 15 năm tù.

Tôi không phải tốt bụng gì cho cam.

Chỉ là… công việc đã xử lý xong, tôi cũng rảnh rỗi.

Mà chuyện báo thù ấy mà — nếu đã định , thì phải đích thân mới thấy thú vị.

Tôi đã “chu đáo” sắp xếp cho Kỷ Thời Tự vài “người em tốt” trong trại giam.

Còn ở bệnh viện tâm thần, tôi cũng không quên gửi đến cho Vương Mặc Mặc vài “chị em thân thiết”.

Mục tiêu chính là để mỗi một ngày còn lại trong đời bọn họ…

Đều sống không bằng chết!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...