Bị hủy không chỉ là phòng thí nghiệm, mà còn là cả cuộc đời tôi, lẫn số tiền đầu tư khổng lồ từ quốc gia, và bốn năm tâm huyết cùng sức lực của giáo sư và các chị khóa trên.
Làm xong hết mọi chuyện.
Tôi quay lại lớp học.
Ánh mắt của các trong lớp tôi đều có chút phức tạp.
Nhưng chẳng ai lên tiếng gì – đa phần đều giữ thái độ “chuyện cảm của người khác, không nên xen vào”.
Chuông vào học vang lên.
Kỷ Thời Tự và Vương Mặc Mặc vừa vừa bước vào lớp.
Vương Mặc Mặc giơ tay định giành lấy ly trà sữa trên tay cậu ta, giọng nũng nịu:
“Kỷ ca ca, ly của ngon hơn của em đó~ Mình đổi nhau uống đi mà~”
Kỷ Thời Tự nhún vai, giả vờ bất lực :
“Lúc chọn trà sữa, là chính em muốn vị xoài cơ mà. Giờ lại muốn giành trà sữa của , đúng là ‘nữ nhân và tiểu nhân khó nuôi’ mà!”
Tuy miệng thì , tay thì lại rất chủ đưa ly trà sữa cho ta.
Vương Mặc Mặc không đưa tay nhận lấy, mà cúi đầu trực tiếp ngậm lấy ống hút của ly trà sữa, uống một ngụm rồi nhăn mặt chê bai:
“Ơ… vị dừa này dở quá đi!”
“Kỷ ca ca, sao lại thích uống loại trà sữa kỳ cục này chứ? Vẫn là vị xoài của em ngon nhất!”
“Nè, uống thử một ngụm của em đi, cho biết thế nào là mỹ vị nhân gian~”
Kỷ Thời Tự vừa cúi đầu định uống.
Trong lớp đột nhiên vang lên tiếng ho dữ dội của đám thân cậu ta:
“Khụ khụ khụ—————”
“Kỷ ca, chị dâu hôm nay có đi học đó!”
Sắc mặt Kỷ Thời Tự lập tức đông cứng lại, nụ cũng méo xệch, quay đầu về phía chỗ ngồi của tôi.
Tôi khoanh tay trước ngực, lạnh lùng cậu ta.
Cậu ta lập tức ném ly trà sữa vào thùng rác, lần này – người ném bóng chuẩn xác nhất lớp – lại quăng lệch, rớt ra ngoài.
Nhưng lúc này cậu ta cũng chẳng còn tâm trí để ý nữa.
Nhanh chóng chạy tới ngồi xuống bên cạnh tôi, mặt đỏ bừng, luống cuống :
“Khả Vi, chẳng phải mấy hôm nay cậu bận thí nghiệm, không đến lớp sao?”
“Nếu biết cậu xong việc rồi, tớ đã qua đón cậu rồi. Cậu ăn gì chưa? Muốn ăn gì thì để tớ đi mua cho, bánh mousse cậu thích nhé? Còn có chân gà không xương, tôm cay, tan học tớ đi mua hết cho cậu.”
“Lâu rồi chưa đưa cậu đi mua sắm, chiều nay rảnh thì đi với tớ nha. Trang sức, quần áo, túi xách… cậu muốn gì tớ cũng mua!”
Biểu hiện đầy chột dạ và nịnh nọt thế này…
Người có mắt đều ra – cậu ta đang cắm sừng tôi.
Không ít trong lớp trợn tròn mắt — cảnh tượng “trường đấu ái” như thế này, còn hấp dẫn hơn cả clip drama mạng!
Vương Mặc Mặc thì vẫn giả vờ như không có chuyện gì, vừa hút trà sữa vừa mỉm dịu dàng tôi.
Cô ta như đang chờ tôi cãi nhau với Kỷ Thời Tự, tốt nhất là tát cho cậu ta hai cái thật vang.
Đến lúc đó, hai người chúng tôi cắt đứt hoàn toàn, ta có thể danh chính ngôn thuận “lên chính thất”.
Nhưng tôi không thế. Tôi chỉ nhẹ nhàng .
“Được thôi, chiều nay tớ cũng rảnh. Lâu rồi chưa đi với cậu. Nghe gần đây có máy chơi game mới ra, để tớ mua cho cậu nha.”
Vẫn như trước.
Vẫn dịu dàng, vẫn chu đáo, vẫn cậu ta hết lòng!
Trong lớp vang lên những tiếng xuýt xoa đầy đồng cảm.
Không ít tôi với ánh mắt kiểu “giận mà không thể trách” — như đang tiếc cho tôi, trách tôi quá nhu nhược!
Khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi của Kỷ Thời Tự cũng dần lấy lại sắc máu.
Vừa lau mồ hôi lạnh trên trán, cậu ta vừa nịnh:
“Được, vợ thích mua gì cũng hết!”
“Nếu vợ muốn sao trên trời, sẽ không ngại hái… à không, hái cả mặt trăng cho vợ luôn!”
Tôi mỉm gật đầu, giọng bình thản, nhẹ tênh:
“Mặt trăng thì không cần đâu. Sau này nếu thiếu tiền cứ với tớ.”
“Muốn uống bao nhiêu trà sữa cũng , tớ bao hết.”
Ngay lập tức, nụ trên mặt Kỷ Thời Tự đông cứng lại.
Cậu ta gật đầu, cực kỳ gượng gạo:
“Ừ… .”
Sau đó, tôi lại quay sang Vương Mặc Mặc, khẽ :
“Bạn học Vương Mặc Mặc, cũng nha. Thích uống trà sữa gì cứ nhé.”
“Chỉ là đừng nhắm vào trà sữa của người khác thôi.”
“Nếu thực sự muốn, thì cứ thẳng thắn ra. Tớ tin chẳng ai tiếc một ly trà sữa đâu mà!”
Trong khoảnh khắc ấy.
Sắc mặt của Kỷ Thời Tự và Vương Mặc Mặc lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Tất cả đều là người trưởng thành, kiểu bóng gió như thì ai cũng hiểu.
Tôi đang ám chỉ rõ ràng — Vương Mặc Mặc là “tiểu tam”, chuyên quyến rũ trai người khác.
Cũng ngầm cảnh cáo Kỷ Thời Tự rằng — tôi đã biết hết mọi chuyện rồi, nếu còn lần sau, thì chia tay không thương tiếc!
Còn vì sao tôi không vạch trần, không tát cậu ta hai cái ngay tại chỗ?
Vì giờ chưa phải lúc.
Sau chuyện đó, Kỷ Thời Tự ngoan hẳn.
Biến thành một người nghe lời răm rắp, đi đâu cũng bám lấy tôi như cái đuôi nhỏ.
Nhưng hẹn hò riêng với cậu ta? Không đời nào.
Tôi dẫn cả nhóm cùng phòng đi shopping, cậu ta thì xách túi, cà thẻ, chạy vặt, còn kiêm luôn “nhiếp ảnh gia” chụp hình sống ảo cho cả đám.
Chức năng chính: “công cụ”.
Tất nhiên, chỉ thì chưa đủ.
Cuối tuần, tôi còn cố xin phép quản lý ký túc xá, dẫn cậu ta về phòng.
Bắt cậu ta tổng vệ sinh từ trong ra ngoài, đến cả nhà vệ sinh cũng phải dùng bàn chải chà cho tôi sáng loáng.
Ban đầu cùng phòng còn tưởng tôi là kiểu con mù quáng, bị phản bội mà vẫn không chia tay.
Nhưng giờ thì ai nấy đều giơ ngón tay cái với tôi.
Tôi cho bản thân đủ thời gian để rời bỏ cậu ta một cách nhẹ nhàng, và trong thời gian đó – vắt kiệt mọi giá trị của cậu ta, khiến cậu ta sống không yên.
Tôi sống ngày càng dễ chịu.
Còn Vương Mặc Mặc thì ngược lại.
Cô ta tìm mọi cách để liên lạc với Kỷ Thời Tự, thậm chí còn gửi ảnh ăn mặc gợi cảm, quyến rũ đủ chiêu.
Nhưng vô dụng — Kỷ Thời Tự không dám rời mắt khỏi tôi dù chỉ một chút.
Bởi vì… tôi đã cầm luôn điện thoại của cậu ta.
Không kiểm tra, cũng không vào, cứ treo lơ lửng như .
Khiến cậu ta chột dạ, căng thẳng, thần kinh lúc nào cũng như sắp đứt.
Tất nhiên, chuyện này không thể kéo dài mãi.
Không phải vì tôi thấy tội nghiệp gì cho cậu ta.
Mà bởi vì — thời điểm kiếp trước Vương Mặc Mặc lén vào phòng thí nghiệm ra vụ cháy lớn, sắp đến rồi.
Tôi giả vờ như đã tha thứ cho Kỷ Thời Tự, còn cố đưa cho cậu ta… chiếc chìa khóa.
“Thời Tự này, tự nhiên tớ thấy hơi đau bụng, chiều cậu giúp tớ đến phòng thí nghiệm lấy tập dữ liệu trên bàn mang về nhé?”
Cậu ta không hề do dự, lập tức gật đầu:
“Được, cậu nghỉ ngơi cho tốt.”
“Lúc tớ về sẽ mang theo thuốc và đồ ăn cho cậu.”
Tôi mỉm gật đầu.
“Thời Tự đúng là chu đáo thật đó.”
Lần đầu tiên sau bao ngày bị tôi dày vò, cậu ta mới tôi khen.
Trên gương mặt lập tức nở nụ rạng rỡ, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn hẳn:
“Tất nhiên rồi, cậu là vợ tớ mà, không tốt với cậu thì tốt với ai chứ?”
Tôi nũng, chủ ôm lấy eo cậu ta:
“Dạo này cậu ngoan lắm, chuyện trước kia tớ sẽ không tính toán nữa. Sau này phải biết giữ khoảng cách cho cẩn thận, hiểu chưa?”
Cậu ta gật đầu như giã tỏi, còn giơ tay lên thề:
“Biết rồi! Vợ đúng là tốt nhất!”
Nói rồi còn định hôn tôi, tôi lập tức đẩy ra, giả vờ thẹn thùng:
“Cậu bận cả sáng rồi, giờ về nghỉ ngơi đi. Chiều ba giờ nhớ đến phòng thí nghiệm lấy dữ liệu giúp tớ nhé.”
Cậu ta hớn hở đồng ý.
Lúc rời đi còn ngân nga hát, tâm trạng phấn khởi vì đã “dỗ” tôi.
Còn tôi, tay xoay xoay chiếc chìa khóa vừa lén lấy lại từ túi áo cậu ta, nụ còn rạng rỡ hơn cả cậu ta.
Phòng thí nghiệm chỉ có đúng một chiếc chìa khóa.
Ba giờ chiều — cũng là lúc Vương Mặc Mặc đang thí nghiệm.
Thứ chờ đợi cậu ta sẽ không phải là tập dữ liệu quan trọng, mà là… một vụ cháy lớn sắp bùng nổ!
Giống hệt như kiếp trước.
Bạn thấy sao?