Bạn trai đối với mấy “trà xanh” bên cạnh thì vừa muốn từ chối vừa không nỡ rời xa.
Tôi lạnh, quyết định đưa ta về nhà gặp trai nuôi.
Người trai lúc nào cũng lạnh lùng kiêu ngạo của tôi, vừa thấy trai tôi liền đỏ hoe mắt: “Bé con, thật sự mừng cho em.”
Trong lúc nấu ăn, ấy đột nhiên ngất xỉu trong bếp, tôi và trai vội vàng đưa đến bệnh viện.
Ai mà ngờ khi tỉnh lại, lại hoảng hốt xin lỗi: “Đều tại vô dụng, nếu không có , tối nay hai đứa chắc chắn sẽ rất vui vẻ…”
Sau đó, mỗi lần tôi và trai ra ngoài hẹn hò, trai không phải cắt trúng tay khi nấu ăn thì cũng bị xe tông ngoài đường.
Sau khi suy nghĩ nhiều lần, tôi quyết định chia tay trai.
“Nhóc con, trai em chính là một tên trà xanh! Mọi hành của ta đều tính toán kỹ lưỡng!”
Tôi nhếch môi, vung tay hất bàn tay trai ra: “Anh ấy là trai tôi! Anh ấy có diễn hay không, tôi không ra chắc?”
01
Bạn trai tôi mỗi tuần đều tụ tập ăn uống với mấy em chí cốt.
Để cho ấy có không gian riêng, tôi chưa bao giờ tham gia mấy cuộc gặp mặt này.
Cuối tuần, trai tôi – Lục Cảnh Niên – như thường lệ ra ngoài ăn uống với bè, còn tôi thì tăng ca ở công ty.
Bất ngờ, điện thoại nhận một tin nhắn thoại từ ấy.
Tôi mở ra nghe, giọng một đầy phấn khích truyền đến từ loa:
“Là chị dâu ạ? Anh Cảnh Niên uống say quá rồi, bọn em không kéo nổi ấy, chị có thể đến đón ấy không?”
Tôi thoát khỏi hộp thoại, đi lại vài lần, chắc chắn người gửi chính là trai mình – Lục Cảnh Niên.
Tôi lái xe đến địa chỉ mà kia gửi.
Vừa bước vào phòng, tôi liền thấy một kéo vạt áo sơ mi của mình lên, ân cần lau mặt cho Lục Cảnh Niên.
Thấy tôi mở cửa bước vào, căn phòng im lặng trong chốc lát.
Rất nhanh sau đó, có người lên tiếng:
“Chị dâu phải không?”
Tôi khẽ gật đầu: “Tôi đến đón Lục Cảnh Niên.”
Vừa thấy tôi, Lục Cảnh Niên lập tức tỏ vẻ đáng thương, đứng dậy bước đến ôm chặt tôi vào lòng.
“Thư Nghiên, nhớ em quá. Bọn họ ép uống rượu, chỉ có em là tốt với nhất.”
Tôi dìu Lục Cảnh Niên rời đi trong vội vã.
Khó khăn lắm mới đưa ấy lên xe, quay đầu lại liền thấy kia đứng bên cửa sổ, lặng lẽ tôi.
Lục Cảnh Niên chưa từng với tôi rằng trong đám “ em” của ấy lại có một .
Hôm sau, khi Lục Cảnh Niên tỉnh dậy, tôi đưa điện thoại cho ấy.
“Người gửi tin nhắn cho em hôm qua là ai?”
Lục Cảnh Niên khó hiểu mở tin nhắn ra, giọng hôm qua lại vang lên từ loa.
Thấy , thở phào nhẹ nhõm: “Đó là em của , Joey.”
“Anh gọi một là em?”
Lục Cảnh Niên ôm lấy tôi, dịu giọng giải thích: “Thư Nghiên, Joey lớn lên cùng từ nhỏ, tính thì điên điên khùng khùng, từ bé đến giờ chẳng có cậu con trai nào thích ấy cả.”
“Em sẽ không coi ấy là địch đấy chứ?”
“Joey dù là con , trong mắt , ấy chẳng khác gì con trai cả. Nếu em không yên tâm, lần sau sẽ không uống rượu với ấy nữa.”
Tôi và Lục Cảnh Niên quen nhau từ đại học, bao nhiêu năm nay, ấy chưa từng gì có lỗi với tôi.
Tôi nhẹ nhàng ôm lại ấy: “Được, em tin .”
Đến cuối tuần sau, Lục Cảnh Niên từ chối buổi tụ tập với bè để ở nhà với tôi.
Tôi hào hứng lấy ra trò chơi mà mình đã muốn chơi từ lâu, vừa kết nối mạng xong, điện thoại của Lục Cảnh Niên liền đổ chuông.
Anh ấy đưa điện thoại đến trước mặt tôi: “Thư Nghiên, họ gọi cho , có nên nghe không?”
Nhìn dáng vẻ cẩn thận của ấy, tôi khẽ : “Nghe đi.”
Có sự cho phép của tôi, Lục Cảnh Niên mới bắt máy.
“Lục ca, chị dâu có phải đang giận em nên mới không cho đi họp mặt không?
“Anh đưa điện thoại cho chị dâu đi, em muốn giải thích với chị ấy một chút.”
02
Trong điện thoại, giọng Joey càng lúc càng nghẹn ngào:
“Chị dâu, nếu chị thật sự lo lắng về em, thì em rời khỏi nhóm em này cũng .
“Anh em à, không phải là em không muốn huynh đệ với mọi người, chỉ là giờ các đều có gia đình rồi, không còn chỗ cho em nữa.”
Lời này vừa dứt, đám của Lục Cảnh Niên lập tức lên tiếng giữ ấy lại.
“Joey, cậu là không đúng rồi.”
“Tình nghĩa em bọn mình thế nào, ai cũng hiểu rõ, chẳng cần phải thanh minh gì hết.”
Nghe , ánh mắt Lục Cảnh Niên lộ vẻ do dự, quay sang tôi.
Tôi không nhiều, trực tiếp cúp máy.
“Lục Cảnh Niên, đây mà còn không nhận ra là trà xanh à?”
Lục Cảnh Niên lúng túng tôi:
“Thư Nghiên, sao Joey có thể là trà xanh ?
“Anh với ấy quen biết bao nhiêu năm nay, vẫn luôn là thuần khiết. Nếu thực sự có gì với ấy…
“Thì đã đương với ấy từ lâu rồi.”
Nhìn bộ dạng ấy ra sức bênh vực Joey, tôi cắn môi, nghiêm túc suy nghĩ đối sách:
“Được thôi, em đi cùng đến buổi tụ tập, không?”
Lục Cảnh Niên gần như lập tức vui vẻ ra mặt:
“Được! Thư Nghiên, em tin là tốt rồi. Anh và Joey thực sự không có gì mà!”
Vừa lên xe, Lục Cảnh Niên đã không kìm mà nhắn tin vào nhóm em của ấy.
【Anh em à, vợ tôi rộng lượng lắm, ấy đồng ý để tôi đến rồi! Lát nữa bọn tôi cùng tới, mọi người đừng mặt lạnh với vợ tôi đấy nhé.】
Anh vừa gửi tin, điện thoại lập tức rung lên.
Tôi liếc sang, thấy là tin nhắn từ Joey.
【Chị dâu không giận nữa là tốt rồi, lát nữa em sẽ trò chuyện với chị thật kỹ.】
Lục Cảnh Niên vừa cho tôi xem tin nhắn vừa kéo tôi vào nhóm chat của họ.
“Thư Nghiên, thêm em vào nhóm em của bọn rồi, sau này bọn gì em cũng sẽ biết.
“Em yên tâm, chắc chắn chỉ mình em.”
Nhìn dáng vẻ đầy quả quyết của Lục Cảnh Niên, tôi có chút hoang mang.
Có lẽ, ấy thật sự không nhận ra cảm mà Joey dành cho mình.
Vừa bước vào phòng riêng, Joey đã lao ngay đến ôm chầm lấy Lục Cảnh Niên.
“Lục Cảnh Niên, tôi cứ tưởng có người rồi là không cần em nữa cơ đấy.
“Bọn tôi còn đang bàn xem có nên đến nhà ‘cướp người’ không đây!”
Vừa , Joey vừa lén quan sát sắc mặt của tôi.
Tôi khẽ mỉm ấy:
“Cô và Cảnh Niên quen nhau lâu như , chắc thân thiết lắm nhỉ? Nhưng lạ là, từ trước đến nay ấy chưa bao giờ nhắc đến trước mặt tôi…
“Joey, chị cũng tự tin đấy.”
Joey liền giơ tay nhẹ vào lưng Lục Cảnh Niên:
“Lục Cảnh Niên, người có ý gì ?”
Lục Cảnh Niên nắm lấy tay tôi, bình thản đáp:
“Vợ có ý gì thì chính là ý của .”
Cuối cùng, một người em khác của Lục Cảnh Niên đứng ra hòa giải, bầu không khí mới bớt căng thẳng.
Tôi vẫn luôn tin rằng, dù Lục Cảnh Niên có chút ngốc nghếch trong chuyện cảm, ấy thật lòng tôi.
Nhưng suốt cả bữa ăn, vẫn cứ dây dưa không dứt với Joey.
Dù câu nào cũng nhắc đến tôi, vẫn vô thức hưởng thụ sự quan tâm mà Joey dành cho mình.
“Lục ca, uống với em một ly nào.” Joey giơ ly rượu lên chạm vào ly của Lục Cảnh Niên.
“Được.”
Lục Cảnh Niên nâng ly lên, vừa định uống thì Joey đột nhiên nghiêng người sát lại gần .
Bàn tay ta vòng qua cổ tay , giống như cách uống rượu giao bôi.
Cả nhóm ồn ào hò hét hưởng ứng.
Tay tôi siết chặt điện thoại, run rẩy không ngừng.
Bất chợt, điện thoại rung lên.
Tôi mở ra xem.
Là tin nhắn từ người trai nuôi đã lâu không gặp.
【Anh về nước rồi, Nhóc con.】
【Nghe em có trai, có thể đưa đến cho xem mặt không?】
03
Tôi vội vàng nhắn lại: 【Được.】
Thật ra, tôi luôn có một bí mật.
Bố tôi mất sớm, mẹ tôi sau đó tái hôn và đưa tôi về sống cùng cha của Giang Tri Việt.
Lần đầu tiên gặp Giang Tri Việt, bầu không khí không tốt lắm.
Lúc đó, ấy đã học cấp hai, mẹ ruột vừa mất chưa bao lâu, mà cha đã đưa mẹ con tôi về nhà và bắt gọi mẹ.
Khi ấy, Giang Tri Việt vẫn còn mang nét ngang bướng của tuổi trẻ, vì thế ấy không ít lần khó dễ cho tôi và mẹ.
Sau này, mẹ tôi và cha ấy gặp tai nạn xe vào một ngày mưa lớn. Phanh xe mất kiểm soát, đâm thẳng vào chiếc xe tải chạy ngược chiều.
Từ ngày đó, chúng tôi lại một lần nữa mất đi cha mẹ.
Sau cú sốc ấy, Giang Tri Việt như trở thành một người khác, bắt đầu chăm sóc tôi từng chút một.
Mối quan hệ của chúng tôi cũng dần trở nên thân thiết.
Anh ấy luôn đứng ra bảo vệ tôi mỗi khi tôi bị bắt nạt, cũng luôn chuẩn bị sẵn áo khoác cho tôi vào những ngày trời trở gió.
Anh giúp tôi học bài, tận tâm tất cả những việc mà vốn dĩ không cần phải .
Vào sinh nhật mười tám tuổi của tôi, Giang Tri Việt đã tổ chức một bữa tiệc thật lớn.
Đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy mất kiểm soát.
Sau khi khách khứa rời đi, ôm chặt lấy tôi, lặp đi lặp lại một câu .
“Nhóc con, chỉ còn lại em thôi.
“Đừng bao giờ rời xa , không?”
Tôi đã đồng ý. Nhưng tôi không ngờ rằng, ngay sáng hôm sau, Giang Tri Việt đã rời khỏi đất nước.
Từ đó đến nay, ấy chưa từng quay về.
“Thư Nghiên? Em không sao chứ?”
Giọng của Lục Cảnh Niên kéo tôi trở lại thực tại.
Tôi không biết từ lúc nào, khóe mắt mình đã ướt.
Khi tôi ngẩng lên ấy, nước mắt không kìm mà tuôn rơi.
“Em sao thế? Thư Nghiên, bọn không cố ý mà.”
Lục Cảnh Niên luống cuống bước đến trước mặt tôi, giọng đầy lo lắng:
“Em đừng khóc, Thư Nghiên.”
Những người vừa nãy còn ồn ào cổ vũ lập tức im lặng.
Chỉ có Joey khoanh tay đứng cạnh tôi, lạnh lùng buông một câu:
“Chị dâu, chị cũng quá yếu đuối rồi đấy.”
Lục Cảnh Niên thấy tôi khóc, cả người cũng hoảng loạn theo.
Trước mặt tôi, lập tức rời khỏi nhóm chat của bọn họ:
“Mấy trò của các cậu khiến Thư Nghiên không vui, sau này chúng ta khỏi gặp nhau nữa.”
Nói xong, mặc kệ sự phản đối của mọi người, cứng rắn kéo tôi rời đi.
Về đến nhà, Lục Cảnh Niên ngồi xuống trước mặt tôi, cẩn thận dò hỏi:
“Bảo bối Thư Nghiên, em bớt giận không?”
Tôi ngẩng lên , mỉm nhẹ nhàng:
“Em không giận, chỉ là… trai em sắp về nước, ấy muốn gặp .”
“Anh trai?” Lục Cảnh Niên ngạc nhiên tôi. “Em còn có trai sao?”
Tôi gật đầu:
“Anh trai em sống ở nước ngoài nhiều năm, nên trước giờ em chưa kể với .”
Lục Cảnh Niên vui vẻ đồng ý.
Tôi , khẽ .
Nếu kỹ, nhan sắc của Lục Cảnh Niên vẫn không thể sánh bằng trai tôi.
Tối hôm đó, tôi dẫn Lục Cảnh Niên đi gặp Giang Tri Việt.
Vừa thấy tôi, đôi mắt Giang Tri Việt lập tức đỏ hoe.
“Nhóc con, thực sự mừng cho em.
“Em lớn rồi, mà cũng có trai rồi cơ đấy.”
Nói xong, lấy từ trong túi ra một phong bao lì xì.
Lúc này, tôi mới nhận ra tay quấn băng gạc.
Tôi vội vàng nắm lấy tay :
“Anh, tay sao thế này?”
Giang Tri Việt dịu dàng với tôi:
“Mấy hôm trước nấu ăn, chẳng may bị bỏng thôi.
“Không sao đâu, em mau đưa trai vào ngồi đi, vào bếp nấu chút gì cho hai đứa.
“Đã bao lâu rồi nhóc con chưa ăn cơm nấu nhỉ?”
Lục Cảnh Niên nhận phong bao lì xì, vui vẻ đi theo sau Giang Tri Việt vào bếp.
“Anh, để em phụ nhé.”
Ngay giây tiếp theo, trong bếp liền vang lên một tiếng “bịch” nặng nề.
Bạn thấy sao?