Trà Xanh Cấp Thấp – Chương 13

Chương 13 14

13

Tôi thật sự không ngờ, không chỉ từ khi biết Kỷ Phương Minh ta đã bắt đầu đăng những bài viết mờ ám, mà sau đó ta còn luôn theo dõi sát sao cuộc sống của tôi.

Sau khi tôi xóa ta khỏi danh sách bè, những bức ảnh ta đăng bao gồm cả bóng lưng của Kỷ Trường Chiêu, hoặc những lúc chụp lén qua khe cửa khi có người ra vào văn phòng, bắt gặp Kỷ Trường Chiêu đang việc.

Tôi chợt nhớ đến việc Mặc Mặc từng với tôi rằng, gần đây Cố Liên thường xuyên lên tầng 21. Hóa ra là để chụp lén.

Tôi cũng không hiểu sao ta có thể lẩn tránh trợ lý, an ninh và cả camera giám sát.

Nhưng nghĩ lại, ta là để gì?

Chỉ vì sự hư vinh nhất thời?

Hay thực sự ta sống trong thế giới ảo tưởng, không còn nhận thức bản thân là ai?

Bao gồm cả bài viết dài lần này, chỉ cần chúng tôi đưa ra vài bằng chứng, là có thể dễ dàng lật ngược những điều ta bịa đặt, đập thẳng vào mặt ta mà không hề khó khăn.

Tôi trở lại bài viết dài mới nhất của “Cố Ảnh Tự Liên” đang đứng đầu bảng tìm kiếm, vừa bấm mới, tôi liền thấy bình luận của Kỷ Trường Chiêu.

Kỷ Trường Chiêu đã chia sẻ lại bài đăng của ta và trực tiếp nhắc đến @Bệnh viện tâm thần thành phố Y trong bình luận:

“Hỏi xem bệnh viện các có tiếp nhận bệnh nhân bị rối loạn ảo tưởng không.”

Anh ấy còn đăng kèm hình ảnh giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi, những bức ảnh đời thường của hai vợ chồng, và cả những tin nhắn đầy ám muội mà Cố Liên đã gửi cho trong vụ việc liên quan đến sợi dây chuyền.

Trong ảnh chụp giấy kết hôn, Kỷ Trường Chiêu như con nai vàng ngơ ngác, ai vào cũng có thể nhận ra đang hạnh phúc.

Kỷ Trường Chiêu còn bình luận thêm: “Cưới Trì Kha là điều may mắn nhất trong đời tôi, tôi không bỏ lỡ ấy.”

“Dù là Tập đoàn Kỷ thị hay Tập đoàn Trì thị, nếu tôi không muốn, không ai có thể ép buộc tôi.”

Tài khoản chính thức của Tập đoàn Lệ Vân cũng đề cập đến tôi:

“Đây mới là bà chủ của chúng tôi @Trì Kha, bà chủ luôn rất kín tiếng. Là một trong số ít người biết rõ sự việc, tôi phải rằng cảm giữa sếp và bà chủ thật ngọt ngào.”

Thậm chí họ tôi cũng vào bình luận: “Bức ảnh số 3 là tôi đây. Không hiểu nên hỏi, bây giờ tôi không thể trò chuyện với em họ của mình nữa à?”

Bình luận này rõ ràng là ngữ điệu của chị dâu, tôi có thể tưởng tượng cảnh chị dâu tức giận, thúc giục họ trả lời.

Tôi thấy buồn , liền đáp lại:

“Trộm ảnh của tôi mà nghĩ mình đang sống cuộc đời của tôi sao?”

“Cô đang chơi cosplay kiểu mới à?”

Tất nhiên tôi không quên đính kèm những bức ảnh gốc mà Cố Liên đã lấy từ trang cá nhân của tôi.

Những bức ảnh này rõ ràng nét hơn nhiều so với những bức ảnh mờ mịt trên trang của Cố Liên.

Vì có bằng chứng rõ ràng, nên dư luận đã nhanh chóng quay đầu.

“Chờ đã, hình như tôi có chút… không hiểu lắm.”

“Sao mới đó đã có pha vả mặt rồi? Liệu có thêm cú vả nào nữa không đây?”

“Để tôi ngồi hóng, chờ diễn biến tiếp theo.”

“Có khi nào Giám đốc Kỷ bị Tập đoàn Kỷ thị và Tập đoàn Trì thị áp lực nên mới không nhỉ…”

Kỷ Trường Chiêu đặc biệt trả lời lại bình luận nghi ngờ cuối cùng, một lần nữa nhấn mạnh:

“Tôi sẽ không quan tâm đến bất kỳ ai ngoài người tôi , kể cả Tập đoàn Kỷ thị và Tập đoàn Trì thị.”

Được thôi, thật ngầu.

Nhưng tôi thích.

Tôi nhấn thích bình luận của Kỷ Trường Chiêu, rồi tiếp tục lướt xuống.

Mọi chuyện lần này giải quyết quá dễ dàng, tôi đang nghĩ không biết Cố Liên còn chuẩn bị kế hoạch nào khác không.

… Thì đột nhiên, ta xóa bài viết dài đó!

Tôi nằm trên giường, đung đưa chân, chỉ có thôi sao?

Mặc dù Cố Liên đã xóa bài viết, Kỷ Trường Chiêu rõ ràng không định để ta yên.

Chẳng bao lâu sau, tài khoản chính thức của Tập đoàn Lệ Vân đã tóm tắt toàn bộ sự việc, rõ sự thật.

Ngoại trừ việc Cố Liên xen vào và rối trong thời gian tôi và Kỷ Phương Minh đính hôn không có bằng chứng cụ thể.

Những điều khác mà Cố Liên bịa đặt, chúng tôi đều có đủ bằng chứng để đối chứng.

Một số cư dân mạng tò mò đã tìm đến tài khoản của Kỷ Phương Minh để hỏi liệu Cố Liên có hành vi như trên không.

Không ngờ, Kỷ Phương Minh lại đáp:

“… Có.”

Lần này đúng là muốn bằng chứng liền có ngay, không ai có thể cứu nổi Cố Liên.

Tài khoản chính thức của Tập đoàn Lệ Vân còn thông báo rằng, hợp đồng của Cố Liên đã hết hạn và ta sẽ bị cho thôi việc.

Hơn nữa, vì bài viết của Cố Liên lan truyền rộng rãi và ảnh hưởng xấu, Tập đoàn Lệ Vân sẽ đệ đơn kiện để bảo vệ quyền lợi của tôi.

14

Ngay khi tôi nghĩ rằng lần này Cố Liên thật sự sẽ vào tù đạp máy may, thì những vị khách không ngờ tới lại xuất hiện trước cửa nhà tôi.

“Các người đến đây gì?”

Có lẽ tôi đã thể hiện rõ sự không hoan nghênh trên khuôn mặt, khiến nụ của người phụ nữ từng là mẹ tôi – bà Trì – thoáng chùng xuống trong giây lát.

Bà ta cố kéo tay tôi, tôi tránh đi. Bà chỉ đành tiếp tục , ra vẻ thân thiết.

“Trì Kha, con nghe sao mà xa cách với mẹ con quá.”

Bà Trì đặt giỏ trái cây rẻ tiền lên bàn trong sảnh: “Con xem, con kết hôn mà không với gia đình một tiếng, mẹ đành phải dẫn cha con và em trai đến thăm con đây.”

Tôi liếc về phía sau lưng bà ta.

Cha tôi quay đầu sang hướng khác, miệng ngậm điếu thuốc, khuôn mặt lộ rõ sự khó chịu trong làn khói thuốc dày đặc.

Mùi thuốc khiến tôi không thoải mái, nhíu mày.

Nhìn giỏ trái cây rẻ tiền, tôi hờ hững : “Tôi không thiếu mấy thứ trái cây này, và tôi cũng chẳng có gì để với các người.”

Cậu em trai hư hỏng của tôi, từ nhỏ đã quen nuông chiều, đập tay lên khung cửa, hét vào mặt tôi: “Trì Kha, chị lớn gan nhỉ? Mẹ đến thăm mà chị dám chuyện với chúng tôi như !”

Bà Trì cũng dịu giọng: “Đúng , Trì Kha, chúng ta là người một nhà mà, mẹ chỉ đến xem con thôi.”

“Người một nhà?”

Tôi không nhịn lạnh: “Ngày tôi và Kỷ Phương Minh hủy hôn, các người tôi là đồ vô dụng, cắt đứt quan hệ với tôi. Từ lúc đó chúng ta đã không còn là người một nhà nữa rồi.”

Bà Trì kéo kéo gấu áo, gương mặt lộ vẻ ngượng ngùng: “Ôi dào, lúc đó chẳng phải là đang giận quá mà thôi sao.”

Tôi nhếch môi: “Giờ biết tôi kết hôn với Kỷ Trường Chiêu rồi, nên cơn giận mới tiêu biến phải không?”

Bà Trì chưa kịp đáp, cậu em trai đã nhanh miệng: “Trì Kha, đừng có không biết điều! Nếu không phải vì chị Cố Liên, chúng tôi chẳng thèm gặp lại chị, cái đồ vô dụng này.”

Tôi nheo mắt: “Chị?”

Bà Trì nhẹ vỗ tay vào vai cậu con trai cưng, rồi tôi: “À… là Cố Liên đó mà, Trì Kha à, con có thể giúp với Giám đốc Kỷ, xin ấy bỏ qua cho con bé tội nghiệp Cố Liên không?”

“Cố Liên?” Tôi không ngờ lại nghe cái tên này từ miệng bọn họ.

“Lằng nhằng với con bé đó gì.”

Cha tôi quát lên, rồi ném đầu t.h.u.ố.c lá xuống đất, dùng gót giày dí lên cho tắt.

Gương mặt ông ta vẫn giữ nguyên vẻ kiêu ngạo mà tôi đã quá quen thuộc, ông : “Cố Liên mới là con ruột của chúng tôi, còn chỉ là đứa con mồ côi mà chúng tôi nhận nuôi. Những năm qua đã hưởng bao nhiêu thứ lẽ ra phải thuộc về con bé, bây giờ là lúc phải trả lại, hiểu không?”

Đây là lần đầu tiên họ nhắc đến chuyện này.

Ngoài sự bất ngờ, tôi còn cảm thấy một chút “ra là ” đầy mỉa mai.

Không biết Cố Liên có biết chuyện này không nhỉ?

Nếu ta biết, thì việc ta luôn muốn giành lấy mọi thứ của tôi, muốn sống cuộc đời của tôi, cũng có lý do rồi.

Nhưng mà, tôi không còn nợ nhà họ Trì.

Càng không nợ gì Cố Liên.

“Liên quan gì đến tôi?” Tôi cố nhịn, cuối cùng không nhịn mà buông một câu chửi thề. “Các người là thứ gì mà dám đến đây chỉ trỏ tôi?”

Bà Trì không thể giữ nổi vẻ hiền lành giả tạo nữa, lộ rõ bản chất cay nghiệt.

“Trì Kha, đừng tưởng có Kỷ Trường Chiêu chống lưng thì có thể vênh váo ở đây.”

Khuôn mặt bà Trì khi tức giận lại thật giống Cố Liên.

“Kỷ Trường Chiêu chỉ đang chơi với vì mặt mũi của Tập đoàn Trì thị thôi, một khi chán rồi, ta sẽ chẳng thèm thêm một lần nào nữa.”

“Tập đoàn Trì thị oai quá nhỉ.”

Cả ba người nhà họ Trì đều sững sờ khi nghe thấy giọng đó. Tôi theo hướng phát ra âm thanh và lập tức cảm thấy an tâm: “Trường Chiêu, về rồi.”

Kỷ Trường Chiêu khẽ cong môi , cúi xuống hôn lên đuôi mắt tôi.

Nhưng khi ánh mắt hướng về phía họ, nó lạnh lẽo đến đáng sợ.

Kỷ Trường Chiêu khẩy, chế nhạo: “Không biết ba người lấy tư cách gì mà bàn luận về cảm giữa tôi và vợ tôi?”

Ba người nhà họ Trì chỉ dám mấy lời đó trước mặt tôi, chứ đối diện với Kỷ Trường Chiêu thì có chút e sợ.

Bà Trì cố nặn ra nụ cứng ngắc: “Trì Kha là con của chúng tôi mà. Cố Liên là em nó, em gặp chuyện, chị tất nhiên phải giúp đỡ chứ.”

Kỷ Trường Chiêu vuốt tóc tôi, giọng hờ hững: “Thật sao? Sao tôi nhớ là Trì Kha đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Trì rồi?”

Bà Trì lúng túng: “Cái này…”

“Còn bây giờ,” Kỷ Trường Chiêu khẽ nhướng mắt lên, “biến đi.”

Bảo vệ cuối cùng cũng đến, nửa mời nửa lôi kéo, đưa ba người họ ra ngoài.

Dù không cam tâm, họ cũng biết rằng không thể lay chuyển tôi.

Bà Trì nghiến răng lườm tôi một cái, trước khi rời đi, còn xách luôn giỏ trái cây rẻ tiền theo.

Kỷ Trường Chiêu vuốt nhẹ đầu tôi, ánh mắt đầy lo lắng: “Em không sao chứ?”

Tôi nghĩ mình ít nhất sẽ cảm thấy có chút buồn.

Nhưng không.

Giống như một màn hài kịch vô lý đã kết thúc, sự ức chế trong lòng tôi đột nhiên tan biến.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Vòng tay ôm lấy eo Kỷ Trường Chiêu, tôi cảm nhận sự ấm áp khiến tôi an tâm chỉ thuộc về .

Tôi ngước lên, ngón tay khẽ vuốt qua đôi lông mày thanh tú của : “Em ổn mà.”

Tôi hoon lên môi , lời của tôi nhẹ nhàng hòa vào khoảnh khắc ấy.

“Vì có ở đây.”

Kết thúc chính văn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...