Trà Xanh Bá Đạo – Chương 8

8

Nhắc tới chuyện này tôi có chút tự hào: “Em diễn xuất tốt.”

Tô Trà lại muốn : “Được rồi, rồi, diễn xuất của em tốt lắm, cứ diễn như cho đến khi tôi chán thì thôi. Đương nhiên, chán cũng không sao, mặc dù tôi có thể không đồng ý.”

“…”

Tôi rất muốn tìm hiểu đến tận cùng lý thuyết này.

Tô Trà ngăn tôi lại: “Em quên là trước đây tôi từng bắt nạt em sao? Dù điều này có đúng đi chăng nữa thì cũng không quan trọng. Bây giờ chúng ta đã hòa giải rồi.”

Ta suy nghĩ một chút cảm thấy cũng rất có lý. Nhưng tại sao Tô Trà lại có vẻ tự tin đến mức khiến tôi cảm thấy tội lỗi? Thật buồn , sao tôi lại có thể cảm thấy tội lỗi ?

Thực ra thì tôi cảm thấy hơi có lỗi. Chỉ một chút thôi.

Sau sự việc này, chúng tôi vẫn tiếp tục duy trì mối quan hệ như trước.

Sau khi tôi giành một giải thưởng nhỏ, chúng tôi đã thông báo trên Weibo.

Tôi đã bí mật đăng một bức ảnh tôi và Tô Trà nắm tay nhau.

Tô Trà thấy thì vô cùng phấn khích, chạy tới hôn tôi, còn đăng lên Weibo nữa.

Chúng tôi không gì to tát cả, chúng tôi chỉ gắn thẻ nhau thôi. Nhưng bình luận lại bùng nổ chưa từng có. Cũng nhay lập tức lên hot search.

Lúc đó tôi mới nhận ra, chúng tôi đã cùng nhau leo lên một nơi rất cao.

Sau đó chúng tôi ra nước ngoài để lấy giấy chứng nhận kết hôn và đi hưởng tuần trăng mật. Gặp cha mẹ và những người họ hàng khác.

Trong mắt tôi, tôi và Tô Trà vẫn là đôi tốt nhất trên đời, vẫn thường xảy ra một số chuyện không trong sáng. Dù sao tôi cũng là một thẳng.

Thỉnh thoảng tôi lại nghĩ đến bà mối hư không Lục Thần của chúng ta.

Có một lần tôi đến công ty, nghe một số lời đồn đại và biết mối quan hệ giữa Tô Trà và Lục Thần.

Lục Thần không phải thần tượng của Tô Trà, Tô Trà cũng không phải là fan cuồng, hai người càng giống như đôi vợ chồng sắp đặt, vì cha mẹ ép buộc mà đến với nhau, chỉ là địa vị nhà họ Lục thấp, cần phải dựa vào Tô Trà.

Sau khi cha mẹ giới thiệu, Tô Trà coi Lục Thần là mục tiêu nhiệm vụ và lên kế hoạch bắt giữ ta một thời gian.

Lục Thần bị Tô Trà nịnh nọt đến mức quên mất giá trị của bản thân, không muốn chính thức hẹn hò với Tô Trà, kiên trì công khai tỏ ra độc thân, thu hút vô số fan mới.

Tô Trà đương nhiên rất coi thường loại người này, sau khi thấu liền rời đi.

Lúc gặp tôi trong chương trình giải trí, họ đã không còn liên lạc riêng tư nữa, chỉ là công việc cùng xuất hiện không thể tránh khỏi.

Cho nên, đại khái là tôi… nhặt món hời.

Người ngoài tôi và Tô Trà sẽ không trụ lâu đâu. Bản thân tôi vẫn luôn cảm thấy như . Bây giờ sau khi nghe chuyện của Tô Trà và Lục Thần, tôi càng tin chắc hơn, ấy phiền chán Lục Thần, có lẽ một ngày nào đó cũng sẽ phiền chán tôi.

Nhưng tôi không ngờ rằng, năm này qua năm khác, tôi và Tô Trà lại cùng nhau bước đi. Chúng tôi cùng nhau đi qua xuân hạ thu đông, cùng nhau việc, cùng nhau đoạt giải, cùng nhau ăn mừng tại nhà. Cùng lên mạng xem bình luận khen ngợi chúng tôi.

Tôi mơ hồ thấy tương lai của tôi và Tô Trà. Cả hai chúng tôi đều tóc bạc và phải ngồi xe lăn.

Cô ấy dùng lòng bàn tay mình che mu bàn tay tôi, giọng điệu vẫn kiêu ngạo như lúc ấy ra lời công khai đã cân nhắc kỹ lưỡng chưa nhiều người biết đến.

“Tôi thực sự muốn trói chặt em vào tôi để em không thể rời xa tôi.”

Giống như mọi ngày bình thường khác.

[Ngoại truyện/góc Tô Trà]

“Một số người đã gặp nhau từ rất lâu rồi.”

1

Sau khi Lục Thần lại một lần ra scandal, tôi nổi giận.

Anh ta thậm chí còn quên kiểm chứng thật giả và cầu công ty khấu trừ tài nguyên của ta và tin đồn.

Lục Thần không phải là thứ an phận.

Sau khi cạn kiệt tài nguyên, để bảo vệ bản thân, ta đã mua hot search đen về đồn đại với mình, cố gắng đổ lỗi cho đó.

Tôi phớt lờ ta.

Nhưng tôi không ngờ rằng hai ngày sau, tôi sẽ gặp lại trong tin đồn đó trên một chương trình giải trí.

Tôi nhớ tên ấy là Mễ Bội Bội.

Lúc này Mễ Bội Bội đứng ở cửa lớn ngáp dài.

Tôi ấy thật kỹ và phát hiện ấy quả thật có vốn liếng để cạy góc tường người khác. Cô ấy có vẻ ngoài thanh tú, với đôi mắt to và khóe mắt cong lên. Có lẽ do ảnh hưởng của những sự kiện gần đây, cảm giác ấy rất mệt mỏi, tư thế dựa vào tường cũng xiêu xiêu vẹo vẹo.

Cô ấy không chơi điện thoại di , an phận không giống một ngôi sao. Cô ấy cứ như ôm cánh tay tựa vào tường, lộ ra một đoạn cánh tay trắng trẻo với những ngón tay thon dài và mềm mại, là bàn tay thích hợp diễn mỹ nhân cổ trang, của tôi vẫn đẹp hơn.

Với tư cách là địch, cả người ấy ưu việt hiếm thấy, khiến tôi rất hài lòng.

Sau đó tôi lập tức nhớ ra ấy là địch của tôi. Tôi không thể mềm lòng .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...